Tam Quốc Tranh Phong

Chương 243

- Đại công tử nếu không nguyện ý, có thể trực tiếp nói cùng bá phụ, không nên hỏi tới tôi. Thiếu nữ bình tĩnh mà nói.
- Cô... Lưu Kỳ chỉ vào thiếu nữ nói không nên lời, bất đắc dĩ thở dài không nói gì nữa.
Gặp Lưu Kỳ như thế thiếu nữ khóe miệng khơi lên một chút cong cong, ý cười chợt lóe lên ánh mắt rồi biến mất, sau đó khôi phục lại vẻ bình tĩnh, lập tức cúi đầu xem sách ngay trước mặt.
Thấy thiếu nữ bình tĩnh như vậy Lưu Kỳ có chút buồn bực. Đây là lần đầu tiên Lưu Kỳ gặp được nữ nhân khó đối phó như vậy, nữ nhân bên cạnh hắn bất luận là Uyển Nhi hay là tỷ muội Đại Kiều tính tình đều ôn nhu, thậm chí không có một chính kiến nào, mặc dù Tiểu Kiều hơi có chút mạnh mẽ, cứng rắn nhưng cũng không đối chọi gay gắt với hắn như nữ nhân trước mặt.
- Hiến Anh, nàng ở phương bắc chắc cũng có nghe nói qua tình hình ở phương bắc đúng không? Nghĩ đến tình tình trên khăn vải mấy hôm trước, Lưu Kỳ không kìm nổi hỏi.
- Không quá mười ngày chắc chắn có chiến sự bùng nổ. Tân Hiến Anh có chút bất ngờ nhìn thoáng qua Lưu Kỳ nói.
Lưu Kỳ không ngờ tới Tân Hiến Anh sẽ trả lời nên có chút kinh ngạc, sắc mặt cũng thay đổi cùng câu trả lời của nàng, hắn gấp giọng hỏi: - Chuyện này là thật?
- Ngươi nếu không tin vậy tại sao còn hỏi ta? Tân Hiến Anh thả thẻ tre trong tay cau mày nhìn Lưu Kỳ.
Bị Tân Hiến Anh nói ngược, Lưu Kỳ có chút nổi giận, chỉ là hắn hít một hơi thật sâu nói: - Hiến Anh, chuyện này ta chỉ là có chút nghi hoặc, Hiến Anh đang ở Kinh Châu làm thế nào biết được tình hình Phương bắc?
Kinh Châu và Ký Châu cách nhau xa như vậy, mặc dù là khoái mã cũng mất hơn mười ngày thời gian, Tân Hiến Anh và Tân Bì cùng nhau đến Kinh Châu đã hơn mười ngày, nàng làm thế nào mà biết được tình hình Phương bắc.
Gặp Lưu Kỳ không tức giận ý cười của Tân Hiến Anh dưới khăn che mặt càng đậm, lấy tay sửa sang lại mái tóc bên tai, thấy Lưu Kỳ trong mắt đầy tức giận không che giấu được mới mở miệng nói: - Trước đó Ký Châu cứ cách mấy ngày đều phái người tới hỏi dò tình hình kết minh cùng bá phụ, mấy ngày nay không nhìn thấy có người đến đây, điều này nói rõ Ký Châu đã chuẩn bị kỹ càng, không muốn mượn sức mạnh của bá phụ. Mà trước khi chúng ta rời đi, Viên Bản Sơ cũng đã có tâm tư thảo phạt TàoTháo, chỉ có điều bị mấy người Điền Phong lấy lý do chưa chuẩn bị lương thảo, sĩ tốt kỹ càng để kéo dài, lúc này chỉ sợ Viên Bản Sơ không đợi được nữa rồi.
Mặc dù đối với việc xưng hô của thiếu nữ với Viên Thiệu có chút ngạc nhiên nhưng Lưu Kỳ bất chấp những thứ này, thiếu nữ trước mặt phân tích tình hình Ký Châu vô cùng chính xác, trong lịch sử chính là Viên Thiệu nóng lòng thống nhất phương bắc tùy tiện phát binh tấn công Táo Tháo cuối cùng làm cho binh bại.
- Cô cho là Viên Bản Sơ và Tào Mạnh Đức ai sẽ khơi lên chiến tranh trước? Lưu Kỳ nhìn thiếu nữ trước mặt hỏi.
- Đương nhiên là Viên Bản Sơ. Tân Hiến Anh không chút suy nghĩ nói.
- Vì sao không phải là Tào Mạnh Đức? Lưu Kỳ nhìn Tân Hiến Anh ánh mắt có chút bất đồng. Trí tuệ của người người trước mặt không phải những nữ tử bình thường có thể có được.
- So với Viên Bản Sơ, thế lực Tào Mạnh Đức quá mức nhỏ yếu, ông ta tự nhiên sẽ không lấy trứng chọi với đá, thời gian kéo dài càng lâu đối với ông ta càng có lợi. Tân Hiến Anh dường như quên hành động của Lưu Kỳ ở trên đại điện, Lưu Kỳ cứ hỏi là trả lời.
- Nếu sớm muộn gì cũng đánh, vì sao Tào Mạnh Đức kia không đột nhiên tập kích đánh cho Viên Thiệu trở tay không kịp? Lưu Kỳ đã biết Lưu Biểu nói không ngoa, tài năng nữ nhân trước mặt có khi còn trên phu phụ của nàng.
Tân Hiến Anh lắc đầu nói: - Tào Tháo mặc dù mang danh thiên tử lệnh chư hầu, tuy rằng là có lợi, thế nhưng ông ta lúc này thế yếu, nếu Viên Bản Sơ thảo phạt Tào Tháo trước thì sẽ là đại nghịch bất đạo, đến lúc đó Tào Mạnh Đức mang danh thiên tử thảo phạt tự nhiên là lập công. Nhưng nếu Tào Tháo chủ động thảo phạt Viên Thiệu vậy hiệu quả kém không ít, dưới tay Tào Mạnh Đức người tài lớp lớp sẽ không đồng ý ông ta làm như vậy.
Tân Hiến Anh chậm rãi mà nói, tựa hồ như đối với thế cục lập tức đã biết sơ lược, mà ngay cả tâm tư của Tào Mạnh Đức và Viên Thiều cũng nghiền ngẫm rõ ràng.
- Cô cho rằng lần này giao chiến ai sẽ thắng? Lưu Kỳ hỏi Tân Hiến Anh. Nếu lần này nàng cũng đoán được thì tài năng của nàng chỉ sợ so với Từ Thứ cũng không kém bao nhiêu.
Tân Hiến Anh dường như không ý thức được Lưu Kỳ thử mình mở miệng nói: - Viên Bản Sơ tuy rằng thế lực khổng lồ, bất kể là số lượng binh mã, binh khí hoàn mỹ, hay là lương thảo tướng tài, so với Tào Mạnh Đức thì hùng hậu hơn nhiều, nhìn như nắm chắc phần thắng. Mà Tào Tháo tuy rắng thực lực không kém nhưng mà so sánh với Viên Bản Sơ thì khác biệt rất lớn. Ông ta chỉ có một ưu thế duy nhất là mang danh thiên tử chinh phạt làm phản. Một điểm nữa là ông ta lợi dụng nhược điểm của Viên Thiệu, đa nghi thiên kị. Nếu Tạo Mạnh đức có thể lợ dụng điểm ấy châm ngòi quan hệ dưới trướng của Viên Bản Sơ, là ông ta đã có đủ cơ hội để đánh bại Viên Bản Sơ, tuy nhiên điều này cũng không dễ dàng.
- Trước tiên chưa nói tới Tào Tháo cũng có tật xấu này, hoặc là nói đây là tật xấu của tất cả chư hầu thiên hạ, chỉ cần thủ hạ của Viên Bản Sơ người nào cũng không phải hạng dễ nhằn, Tào Mạnh Đức muốn châm ngòi cũng không dễ dàng như vậy. Quan trọng nhất chính là Tào Mạnh Đức nắm giữ vài Châu phủ mấy năm nay chiến loạn liên miên, căn bản cũng không thu được thuế cùng lương thảo là bao nhiêu. Nếu tôi là Viên Bản Sơ chỉ cần kéo dài không tha, cũng đủ cho Tào Mạnh Đức chết.
- Về phần ai sẽ thắng cái này khó mà nói, dù sao trên chiến trường thay đổi trong nháy mắt cũng không ai có thể đoán được, lấy yếu thắng mạnh, dựa mạnh thắng yếu cũng không ít. Nói xong lời cuối cùng Tân Hiến Anh thở dài nói.
- Sao? Tân Hiến Anh nói xong bắt gặp Lưu Kỳ không nói gì, không khỏi ngẩng đầu nhìn Lưu Kỳ, chỉ thấy Lưu Kỳ vẻ mặt không thể tin nhìn mình, đôi mắt cũng không ngừng vòng trên người mình, không khỏi tức giận, mình nói nhiều như vậy không ngờ hắn một câu cũng không nghe.
- Ha ha ha . Đúng lúc này Lưu Kỳ đột nhiên cười ha hả, nhìn vẻ mặt xấu hổ của Tân Hiến Anh nói: - Tốt tốt tốt, Ngọa Long có Nguyệt Anh, tài đức đều đủ, người ngoài đều ghen tị. Ta có Hiến Anh cũng không thua chút nào, tốt tốt tốt.
Lưu Kỳ đầy cao hứng nói vài chữ tốt, ngay cả đám người Cam Ninh ở ngoài xe ngựa cũng nghe được thanh âm của Lưu Kỳ. Cam Ninh, Mã Trung đều nhìn về phía xe ngựa, nghĩ mãi không ra nữ tử trong xe có bản lĩnh gì có thể khiến Lưu Kỳ cao hứng như vậy.
- Ngươi nói cái gì? Tân Hiến Anh nhìn Lưu Kỳ như điên cuồng kêu lên như thế, phản ứng của Lưu Kỳ khiến nàng hoảng sợ, nàng thậm chí không nghe rõ Lưu Kỳ nói mấy thứ gì.
- Ta nói phu nhân của ta là một vị nữ Gia Cát. Lưu Kỳ ngừng cười nhìn người trước mặt, rốt cuộc gằn từng chữ một với Tân Hiến Anh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận