Tam Quốc Tranh Phong

Chương 579

… … … … … … … … … … … … … … … … … … ….
Lôi Đồng đột nhiên đứng lên, sắc mặt ghê tởm, răng nghiến ken két, phối hợp thêm dáng người của vạm vỡ, một hơi thở mãnh liệt đột nhiên tràn ra, khiến cho sắc mặt thám báo trong lều lớn thay đổi.
Lý Nghiêm một bên sắc mặt lại như thường, lặng yên đứng lên, nhưng trong mắt lại là lạnh lẽo, yên tĩnh như tùng bách, khiến cho luồng khí mãnh liệt trên người Lôi Đồng đột nhiên bị kiềm hãm lại.
Lôi Đông đồng tử co chặt, nhìn Lý Nghiêm đã có phần kiêng kị. Phản ứng của Lý Nghiêm này không ngờ lại bình tĩnh như vậy, nếu như là một văn nhân bình thường thì cho dù là luyện qua một ít võ nghệ phòng thân nhưng khi gặp khí thế của gã như vậy cũng sẽ run người, Lý Nghiệm này thật sự là bình tĩnh quá mức rồi.
Hơn nữa ngay lúc nãy, trong nháy mắt Lý Nghiêm đứng lên, gã rõ ràng cảm nhận được sát khí phát ra trên người Lý Nghiêm, có che đậy nhưng lại khiến cho người ta không có thể nào bỏ qua. Thậm chí gã cảm thấy nếu như lúc này động thủ, thất bại rất có thể là mình, trong phút chốc sát khí đó của Lý Nghiêm cũng không yếu hơn gã, nhưng mà lại âm trầm hơn, khiến cho gã cực kỳ không thoải mái.
Điều này sao lại có thể? Một văn nhân không ngờ lại khiến cho gã có cảm giác như vậy, hít một hơi thật sâu, Lôi Đồng dần lấy lại bình tĩnh, nhìn Lý Nghiêm nói:
- Một khi đã như vậy thì cứ theo ý của Lý tướng quân, nhưng mà nếu như bỏ qua cơ hội chiến đấu, xảy ra việc thì thì phải do ngươi chịu trách nhiệm.
- Đương nhiên.
Lý Nghiêm lạnh lùng nói, nói xong lại bình tĩnh ngồi xuống, thật sự giống như những sự việc vừa mới xảy ra như chưa hề xảy ra vậy.
- Lý Nghiêm này rốt cuộc là lai lịch gì? Thật không ngờ lại khó chơi đến như vậy, sát khí khi nãy rõ ràng là chỉ có một vị tướng quân có chủ tâm tàn sát trên chiến trường mới có được, hắn làm thế nào làm được?
Mỗi một nghi vấn khiến cho trong lòng Lôi Đồng càng sợ sệt hơn, nhất thời đắn đo không biết nên đối đãi với Lý Nghiêm này như thế nào.
- Truyền lệnh đại quân, giữ chặt cửa trại, không được cho bất cứ kẻ nào tiến vào.
Lý Nghiêm quay đầu dặn dò thám báo đang há hốc mồm.
- Vâng.
Thám báo không dám có bất cứ lời lẽ nào vội khom người nghe theo.
Chờ cho thám báo rời khỏi, Lý Nghiêm cũng không thèm nhìn tới Lôi Đồng, đứng dậy bước ra lều lớn, để lại một mình Lôi Đồng sắc mặt u ám.
- Đáng giận, Lý Nghiêm này quả nhiên không xem ai ra gì, thực sự cho rằng ta trị không được ngươi sao.
Nhìn Lý Nghiêm không có chút nào để mắt đến mình, Lôi Đồng sắc mặt tái mét, nắm chặt hai tay, trên cánh tay vì dùng sức quá lớn mà từng đường gân xanh không ngừng nổi lên.
- Mặc kệ ngươi trước kia có thân phận thế nào, nhưng đến doanh trại của ta rồi thì có là rồng cũng phải nằm im cho ta, là hổ cũng phải cho ta nằm, ta cũng muốn nhìn xem ngươi có bản lĩnh lớn bao nhiêu.
Nhìn Lý Nghiêm đi khỏi, trong mắt Lôi Đồng lạnh lẽo.
- Thật là vô dụng, Lưu Chương này không ngờ lại để cho người này thống lĩnh đại quân, thực sự là cực kỳ ngu xuẩn.
Bước ra khỏi lều lớn, sắc mặt u ám của Lý Nghiêm dần bớt đi, toàn bộ Ích Châu có thể khiến cho y coi trọng cũng chỉ có hai người là Trương Nhậm và Nghiêm Nhan, còn những người khác ngoài việc y phải đối đãi thận trọng ra, thì những người còn lại thực sự là có chút vô dụng.
- Chẳng trách Ích Châu địa thế như vậy vẫn nhưng vẫn yếu bên trong, từ Lưu Chương cho đến võ tướng mưu sĩ đều không hề có tầm nhìn xa trông rộng, làm thế nào để có thể thực hiện được mục tiêu của ta.
Lúc này trong mắt Lý Nghiêm đầy sự bất lực, nếu không phải Trịnh Độ bày mưu tính kế, y theo bên cạnh hỗ trợ thì Ích Châu lúc này e rằng đã cách sụp đổ không xa rồi.
- Bất kể thế nào chỉ cần có thể khiến cho Lưu Kỳ kia hối hận, bất kể như thế nào ta đều không hối hận.
Nghĩ đến đây trong mắt Lý Nghiêm kiên định, nắm chặt hai tay, y luôn canh cánh trong lòng việc trước kia Lưu Kỳ đối đãi với y, hận không thể tự mình hủy diệt cả Kinh Châu mới có thể giải được mối hận trong lòng.
- Tướng quân, có người đưa tới hai phong thư.
Vừa mới trở về trong lều lớn, liền có sĩ sốt tiến lên khom người nói.
- Ồ, là người nào?
Lý Nghiêm thuận miệng hỏi.
- Thuộc hạ không biết.
Bước chân vào lều lớn, Lý Nghiêm liếc mắt nhìn thấy hai phong thư để trên mặt bàn, không suy nghĩ quá lâu liền bước đến tùy tay cầm lấy hai phong thư, chỉ thấy trên thư có nét chữ rộng bay phương múa viết “Chính Phương thân khải”.
- Chữ viết thật sự rất đẹp, nhưng lại có chút xa lạ.
Lý Nghiêm lẩm bẩm nói, tùy tay mở phong thư ra.
Chỉ nhìn thoáng qua thì sắc mặt biến sắc, tay như muốn vò nát phong thư, phong thư này không ngờ là Gia Cát Lượng viết thư chiêu hàng cho y.
Trên phong thư liệt kê lưu loát những công lao trước kia của Lý Nghiêm, bày tỏ sự tôn sùng đối với y, còn nói trước đó chẳng qua chỉ làm cho hiểu lầm, bảo Lý Nghiêm không cần để tâm, hi vọng y mau chóng trở về Tương Dương hiệu lực cho Kinh Châu, cuối cùng còn nói đến sự kỳ vọng của Văn Sính đối với y, nói là thư chiêu hàng, nhưng lại giống như lời khuyên bảo của trưởng bối hơn.
Nhưng mà chính như vậy mới khiến cho trong lòng Lý Nghiêm tức giận, phong thư này trong mắt y rõ ràng là đang nói y lòng dạ hẹp hòi, kiêu ngạo tự mãn, nhìn như cực kỳ coi trọng nhưng thật ra lại hết sức mỉa mai y, lợi ích ở Kinh Châu thì không nhận, bởi vì thái độ của Lưu Kỳ không ngờ lại trở mặt thành thù chạy đến Ích Châu làm kẻ địch với Kinh Châu.
Người như vậy không phải lòng dạ nhỏ mọn, thiển cận, thì là gì?
- Khinh người quá đáng!
Trong lòng Lý Nghiêm tức giận, ném phong thư trong tay ra ngoài, không còn vẻ nho nhã lúc nãy mà thay vào đó là sắc mặt dữ tợn nhục mạ Lưu Kỳ, nhục mạ Gia Cát Lượng, cho đến khi trong lòng bớt tức giận, mới hít một hơi thật sâu, cầm lấy phong thư thứ hai.
Lúc này Lý Nghiêm lại có chút do dự, phong thư thứ nhất xem ra là phong chiêu hàng, nhưng cũng là một kế phản gián, ý đồ này khiến cho Lôi Đồng sinh ra hoài nghi với y, nhưng phong thư thứ hai này lại là gì đây?
Nếu nói là kế phản gián, phong thư thứ nhất đã đạt được mục đích, lại dùng một phong thư nữa há chẳng phải là rõ ràng có chút dư thừa sao? Mà dựa vào tài trí của Gia Cát Lượng, cần gì sẽ viết dư thêm một phong thư như vẽ rắn thêm chân nữa chứ?
Xem hay không xem?
Trong mắt Lý Nghiêm tràn đầy ý đấu tranh, y nhìn không thấu dụng ý gửi phong thư này của Gia Cát Lượng, bởi vậy bất kể là xem hay không đều có thể trúng bẫy của Gia Cát Lượng, nhất thời y cũng không dễ lựa chọn.
- Thôi, nếu như đã xem phong thư thứ nhất, vậy thì xem tiếp phong thư thứ hai xem thế nào, dù sao thì Lôi Đồng kia lúc này có lẽ đã biết việc này rồi.
Nghĩ như vậy, Lý Nghiêm lại thuận tay mở phong thư trong tay, ánh mắt nhìn trên phong thư, đầu tiên là sửng sốt sau đó trở nên khiếp sợ.
Còn không đợi Lý Nghiêm suy nghĩ đến lợi hại trong đó, chợt nghe ngoài lều lớn truyền đến tiếng cãi nhau, liền thấy một bóng dáng dũng mãnh xông vào lều lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận