Tam Quốc Tranh Phong

Chương 249

Tân Hiến Anh đột nhiên nói.
- Biện pháp này không tồi.
Lưu Kỳ ngẫm nghĩ một chút liền cảm thấy khả thi.
Giả Hủ mặc dù thông minh cũng sẽ không nghĩ tới lần này là nhắm vào mình, chỉ cần y đặt chân đến Tương Dương cũng đừng hòng trốn thoát. Không có Giả Hủ Trương Tú tuy rằng khó chơi nhưng lại không đủ gây sợ, chỉ cần đánh Uyển Thành, dù Trương Tú cũng không cản được.
Đánh hạ Uyển Thành chỉ là bước đầu tiên của Lưu Kỳ, bước tiếp theo là đánh hạ hai thành Phàn Thành và Thượng Dung, đến lúc đó Uyển Thành, Thượng Dung, Phàn Thành tạo thành một đạo chắn, dù là hai trăm ngàn đại quân Tào Tháo đến tấn công Lưu Kỳ cũng không sợ.
- Nguyên Trực, ngươi phái người đi tới Ngọa Long Cương mời Gia Cát Lượng đến, đến lúc đó ta sẽ viết một phong thơ cho người mang đến, nếu hắn không đến ép buộc hắn đến.
Lưu Kỳ hiện tại không có thời gian tự mình đến mời Gia Cát Lượng, bởi vậy không thể không dùng phương pháp này.
- Ngày mai ta phải đi gặp phụ thân, để người phái sứ giả đi tới Uyển Thành, hi vọng có thể thu về được Uyển Thành.
Uyển Thành vốn là thuộc về Kinh Châu, bởi vì lúc ấy bị Viên Thuật chiếm cứ Lưu Biểu không có cách nào thu hồi, sau khi Trương Tú chiếm cứ Uyển Thành Lưu Biểu cũng không dám quá phận bức bách, lúc này Lưu Kỳ không quản được nhiều như vậy.
Trong hoa viên, hai người Lưu Biểu và Tân Bì cùng kinh ngạc nhìn Lưu Kỳ và Tân Hiến Anh, ngày hôm qua lúc hai người rời khỏi vẫn còn đang giận lẫy, một ngày không gặp hai người đã nắm tay nhau đi vào Châu Mục phủ, mà hai người còn tươi cười không có chút nào miễn cưỡng, điều này làm cho Lưu Biểu cùng Tân Bì không hiểu trong ngày hôm qua hai người đã xảy ra chuyện gì.
- Phụ thân, thúc phụ, lần này con cùng Hiến Anh đến là muốn mời phụ thân cùng thúc phụ cho phép con cùng Hiến Anh sớm ngày thành hôn.
Lưu Kỳ kéo Tân Hiến Anh cười nhìn hai người Lưu Biểu.
- Hả?
Lưu Biểu Tân Bì liếc nhau, điều này cũng quá nhanh.
- Các con … tại sao nhanh như vậy đã vội vã muốn kết hôn rồi?
Lưu Biểu mặc dù có chút cao hứng, nhưng cũng không khỏi hỏi cho rõ ràng.
- Thiên hạ này càng ngày càng loạn, nếu không sớm ngày thành hôn, chỉ sợ phải trì hoãn ạ.
Lưu Kỳ suy nghĩ một chút nói, tuy rằng hắn muốn sớm ngày thành hôn là vì muốn mượn Tân Bì là hàng đầu, nhưng lời này tuyệt đối không thể nói ra được. Mà Tân Hiến Anh đã xưng hô hắn là phu quân rồi, nếu sớm ngày thành hôn sẽ danh chính ngôn thuận, như vậy phụ thân nàng cũng có thể lấy cớ ở lại Tương Dương, không cần cuốn vào chiến tranh giữa Tào Tháo và Viên Thiệu.
Tân Bì nhìn Tân Hiến Anh, gặp Tân Hiến Anh gật đầu mới nhẹ nhàng thở ra, xem ra nữ nhi không hề phản đối hôn sự này, Tân Bì quay đầu nói với Lưu Biểu:
- Một khi đã như vậy, càng sớm càng tốt tổ chức hôn sự cho chúng nó đi, đợi vài năm nữa phương bắc loạn chỉ sợ không làm được.
Lưu Biếu vui mừng gật đầu nói:
- Một khi đã như vậy, ta đây lập tức sai người chuẩn bị hôn sự cho các con.
- Đa tạ phụ thân, đa tạ thúc phụ.
Lưu Kỳ hành lễ nói.
- Ừ, các con cũng ngồi đi.
Lưu Biểu ngồi vào vị trí đối diện nói.
- Vâng, phụ thân.
Lưu Kỳ kéo Tân Hiến Anh ngồi xuống, trong lúc Tân Hiến Anh tỉ mỉ sửa lại vạt áo cho Lưu Kỳ, khiến cho hai người Lưu Biểu cảm thấy vui mừng.
- Phụ thân, lần này tới ngoại trừ chuyện này còn có một chuyện khác muốn thương lượng với phụ thân.
Lưu Kỳ vừa mới ngồi xuống đã nói với Lưu Biểu, đối với Tân Bì thật ra hắn không giấu diếm, dù sao đây là việc tư của Kinh Châu, dù ông ta biết cũng sẽ không can thiệp, huống chi khoảng cách giữa Kinh Châu và Ký Châu ít nhất hơn mười ngày, đợi cho ông ta đem tin tức trở về, Lưu Kỳ sớm đã giải quyết xong việc này rồi. Hơn nữa hiện tại Tân Bì không chỉ là bạn tốt của Lưu Biểu, mà ông ta trên danh nghĩa còn là nhạc phụ của hắn, tự nhiên sẽ không làm khó Lưu Kỳ.
- Ồ, chuyện gì?
Lưu Biểu hỏi.
- Thế cục phương bắc ác liệt, mà Uyển Thành Trương Tú tuy rằng phụ thuộc vào phụ thân, nhưng trong lòng hắn nghĩ như thế nào chúng ta không thể biết, Tương Dương sẽ trực tiếp đối mặt với quân tiên phong của Tào Tháo, cho nên con nghĩ hay là đem thu hồi Uyển Thành lại.
Lưu Kỳ hít một hơi thật sâu nói.
- Trương Tú? Hắn cùng Tào Tháo có cừu oán như thế sao lại đầu hàng Tào Tháo? Hơn nữa nếu tùy tiện xuất binh chẳng phải là đẩy hắn hướng về phía Tào Tháo hay sao?
Lưu Biểu lo lắng nói.
- Tuy rằng Trương Tú có cừu oán với Tào Tháo, nhưng đứng trước sinh tử bọn họ sẽ tạm thời buông bỏ thù hận. Trước kia Trương Tú có cừu oán với Tào Tháo nhưng vẫn đầu hàng Tào Tháo, hiện tại Tào Tháo nóng lòng muốn giải quyết xong tai họa ngầm, tất nhiên sẽ không cùng Tào Tháo so đo chuyện trước kia. Trương Tú ở Uyển Thành đối với phụ thân ngoài nóng trong lạnh, Uyển Thành là lá chắn của Tương Dương, nếu ở trong tay người khác Tương Dương bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra biến cố, sao phụ thân không thừa dịp này thu hồi Uyển Thành?
Lưu Kỳ đề nghị.
- Dưới trướng Trương Tú tuy rằng binh mã không nhiều, nhưng cũng khó đối phó, nếu lợn lành chữa thành lợn què chẳng phải là không xong ư? Con có nắm chắc thu hồi Uyển Thành không?
Lưu Biểu nhíu mày nói.
- Phụ thân yên tâm, Trương Tú mặc dù có chút mưu lược, nhưng hắn còn không đáng để lo nghĩ. Chỉ có điều người dưới trướng của một mưu sĩ Giả Hủ, người này có tài kinh thiên mưu kế chồng chất, Trương Tú có được ngày hôm nay toàn bộ là nhờ sự trợ giúp của y, chỉ cần phụ thân đưa y tới Tương Dương để bắt, Uyển Thành ít ngày nữa có thể thu hồi được.
Lưu Kỳ bắt gặp Lưu Biểu có chút do dự bèn khuyên nhủ.
- Cảnh Thăng, ta bây giờ đang là thủ hạ của Viên Công nên không tiện nói, nhưng Đại công tử nói như vậy cũng không tệ, Tào Tháo nếu muốn cùng khai chiến với Viên Công tất ổn định hậu phương, bất luận là chiêu hàng Trương Tú hay là chiếm giết hắn, hắn tất nhiên sẽ chiếm cứ Uyển Thành rồi đến tấn công Kinh Châu. Nếu Kinh Châu muốn sinh tồn lâu dài nhất định phải thu hồi Uyển Thành lại.
Tân Bì gặp Lưu Biểu vẫn còn do dự không quyết cũng khuyên nhủ.
Thấy Tân Bì nói như vậy Lưu Biểu không do dự nữa, nói với Lưu Kỳ:
- Chuyện này do con xử trí đi. Tuy nhiên nhất định phải cần thận, hiện tại Kinh Châu còn giằng co với Giang Đông, không thể có chút sai lầm.
Sau khi Tôn Sách tụ tập binh mã tới Giang Hạ vẫn đối nghịch với Văn Sính, song phương có mấy lần va chạm quy mô nhỏ, sau đó Tôn Sách liền lệnh cho đại quân án binh bất động. Thời gian này Lưu Biểu luôn chú ý tới chiến sự ở Giang Hạ, nếu lúc này lại đánh nhau với Trương Tú, nói không chừng Tôn Sách cũng nhân cơ hội này mở rộng quy mô tiến công.
- Phụ thân yên tâm, không có thập toàn nắm chắc con sẽ không động thủ với Uyển Thành. Tuy Giang Đông Tôn Sách không có ý với Kinh Châu nhưng phụ thân cũng không thể không phòng, Phi Long quân của Văn Sính tướng quân tuy là tinh nhuệ, nhưng số lượng ít so với đại quân Giang Đông mà nói sẽ bị vây vào hoàn cảnh xấu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận