Tam Quốc Tranh Phong

Chương 450

- Tốt lắm, hay là người nói qua về thu hoạch lần đi Hứa Đô này đi, hai người các ngươi cũng nghe một chút.
Lưu Kỳ nói.
- Vâng.
Ba người lĩnh mệnh. Tống Trọng Tử, Gia Cát Lượng và Giả Hủ ngồi vào chỗ của mình, Mã Tắc và Tân Sưởng đứng ở phía sau họ.
- Chủ công, lần đi Hứa Đô này mặc dù thực lực của chủ công khiến cho Tào Tháo có chút kiêng kị không thể không đáp ứng yêu cầu của chủ công, nhưng tình hình của Hứa Đô cũng rất phức tạp. Thuộc hạ đã sai người âm thầm tìm hiểu, gần đây Hứa Đô có lời đồn nó rằng trong Hứa Đô có nhiều quan viên ủng hộ Viên Thiệu, thậm chí là quân tâm của binh lính cũng không ổn, ta nghĩ nếu Tào Tháo muốn thắng Viên Thiệu cũng không dễ.
Tuy Tống Trọng Tử hoài nghi suy đoán Tào Tháo sẽ chiến thắng Viên Thiệu của Lưu Kỳ nhưng lúc này cũng không phản bác.
- Như vậy cũng không có gì lạ, vốn thế lực của Viên Thiệu mạnh hơn Tào Tháo rất nhiều, Hứa Đô có phản ứng như vậy cũng không có gì lạ.
Trong lịch sử, thậm chí Tào Tháo còn không tiêu hủy mật thư của những quan viên âm thầm ủng hộ Viên Thiệu, điều đó cho biết có bao nhiêu quan viên âm thầm ủng hộ Viên Thiệu, phải biết rằng nếu chỉ có một hai người thì tuyệt đối Tào Tháo sẽ không bỏ qua cho bọn họ.
- Chủ công, lần này tới Hứa Đô, Quốc Trượng Phục Hoàn âm thầm mệnh cho con lão tới Kinh Châu cầu kiến chủ công, hiện tại thuộc hạ đã bố trí cho Phục Tôn ở trong đội xe để che dấu tai mắt của người khác.
Tống Trọng Tử chắp tay nói.
- Ổ, con trai của Phục Hoàn?
Lưu Kỳ kinh ngạc nói. Vị thiên tử Lưu Hiệp kia đến giờ vẫn chưa từng từ bỏ, lần này Phục Hoàn phái người tới Kinh Châu, Lưu Hiệp làm sao có thể không biết.
- Một khi đã như vậy, để người khác nhìn thấy cũng không sao.
Lưu Kỳ trầm ngâm một chút nhìn về phía hai người Mã Tắc nói:
- Ha người các ngươi cũng không tệ, vài ngày nữa Khổng Minh sẽ sắp xếp việc cho các ngươi, vừa xử lý công việc vừa đi theo Bàng Đức Công học tập.
- Đa tạ chủ công.
Hai người mới chỉ hơn mười tuổi, tuy có chính chắn hơn tuổi nhưng cũng cảm thấy đọc sách hơi khô khan.
Sau đó Lưu Kỳ để mọi người lui ra, trong thư phòng chỉ còn lại một mình Lưu Kỳ.
Một lát sau có một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi đi đến, toàn thân tỏa ra khí chất cao quý. Nhìn thấy Lưu Kỳ, thiếu niên nhìn đánh giá rồi khom người thi lễ nói:
- Bái kiến thế huynh.
- Không cần đa lễ, không biết quốc trượng mệnh ngươi tiến đến Kinh CHâu có chuyện gì?
Lưu Kỳ cũng không có thiện cảm với Lưu Hiệp, tuy rằng sự tình còn chưa được làm rõ nhưng cái chết của mẫu thân hắn, Lưu Hiệp không thoát khỏi liên quan.
Bị Lưu Kỳ làm cho sững sờ, trên mặt Phục Tôn tỏ ra tức giận rồi lại nhanh chóng biến mất, y xuất thân từ đại gia tộc, tỷ tỷ lại là Hoàng Hậu, đi đến đâu cũng có người nịnh hót, người trước mặt tuy gọi phụ thân y là Quốc Trượng nhưng ngữ khí lại không hề kính trọng. Tuy nhiên nghĩ tới lời dặn của tỷ tỷ và phụ thân trước khi đi, Phục Tôn hít một hơi thật sau rồi lấy ra một gấm vải đưa cho Lưu Kỳ nói:
- Đây là do phụ thân tự viết, kính xin thế huynh xem qua.
Lưu Kỳ kinh ngạc nhìn mảnh vải gấm, âm thầm đoán xem rốt cuộc trên tấm vải viết gì. Tuy nhiên hắn lại lắc đầu, Phục Hoàn này chỉ có thể là thay Lưu Hiệp thuyết phục hắn ủng hộ Thiên Tử, hắn mở gấm vải ra đọc, ngay lập tức trong mắt Lưu Kỳ tràn đầy tức giận. Sau khi xem hết nội dung trên tấm vải, Lưu Kỳ lạnh lùng nhìn Phục Tôn, trong giọng nói cũng lộ ra hơi lạnh thấu xương.
- Phục Hoàn thật đáng chết, đưa ngươi tới Kinh Châu là nghĩ ta sẽ không giết ngươi, hắn muốn để lại huyết mạch cho gia tộc Phục thị.
Nghe thấy Lưu Kỳ gọi thẳng tên của phụ thân mình, Phục Tôn không chịu được tức giận nói:
- Kính xin thế huynh tự trọng.
- Tự trọng, ha ha, phụ thân của ngươi Phục Hoàn đưa ngươi tới đây chỉ sợ là đã đưa dê vào miệng cọp.
Lưu Kỳ lạnh lùng nhìn Phục Tôn, cũng không để ý tới lời nói của Phục Tôn quát gọi người ngoài cửa:
- Người đâu, đưa người này xuống, trông coi cần thận.
- Vâng.
Lập tức có hai gã Phi Hổ Vệ xông tới bắt lấy Phục Tôn.
- Lưu Kỳ ngươi dám.
Phục Tôn biến sắc, y không ngờ Lưu Kỳ lại lớn mật như vậy.
Hừ lạnh một tiếng, Lưu Kỳ không thèm để ý tới Phục Tôn, chuyện mẫu thân bị giết vẫn chưa được tìm hiểu rõ, chỉ biết sau lưng có liên quan tới Lưu Hiệp, nhưng hiện giờ hắn mới biết chuyện này không ngờ là do Phục Hoàn giở trò sau lưng.
Trước đó là do Phục Hoàn âm thầm cấu kết với Viên Thuật ám sát mẹ của hắn.
- Hừ, chỉ sợ việc này Lưu Hiệp cũng không tránh khỏi liên quan, nếu không phụ thân tuyệt đối sẽ không nản lòng như vậy.
Sự việc trên tấm vải gấm từ đầu đến cuối cũng đã nói rõ một chút, rằng chỉ cần hắn ủng hộ thiên tử thì tương lai gia tộc Phục thị mặc hắn xử lý.
Tuy trên gấm vải không nhắc tới Lưu Hiệp, nhưng Lưu Kỳ biết sự việc không đơng giản như vậy. Mặc dù Lưu Hiệp không tham dự chuyện này nhưng cũng sẽ biết chuyện này.
Phục Hoàn nói là tùy hắn xử trí gia tộc Phục thị, nhưng rất nhẹ nhàng và khéo léo, nếu hắn thật sự ủng hộ Thiên Tử nắm đại quyền trong tay thì làm sao Lưu Hiệp có thể cho phép hắn đối phó gia tộc Phục thị. Phục Hoàn làm như vậy không phải là để cho hắn ủng hộ Thiên Tử và tha mạng cho Phục Tôn hay sao.
Đầu tiên là hạ thấp mình giao gia tộc Phục thị vào tay của Lưu Kỳ, sau đó lại nói đến đại nghĩa để hắn tạm thời tha cho Phục Tôn, nếu đổi lại là Lưu Biểu nói không chừng sẽ đồng ý với Phục Hoàn, nhưng hắn lại không quá quan tâm tới thanh danh, Phục Hoàn dùng chiêu này để cho hắn do dự, chẳng phải là muốn chết hay sao.
Phục Hoàn cứ luôn miệng nói sẽ dùng tính mạng của gia tộc Phục thị để trao đổi với hắn, nhưng Lưu Kỳ biết gia tộc Phục thị hiện tại đang lâm vào cảnh ăn bữa nay lo bữa mai, sau vài năm cũng sẽ bị Tào Tháo diệt tộc, dùng ngân phiếu khống này để trao đổi với hắn, chẳng phải cho rằng hắn rất ngu sao
- Gia tộc Phục thị và Lưu Hiệp cũng không phải thứ tốt lành gì, sớm muộn gì ta cũng đích thân tới Hứa Đô hỏi cho rõ ràng.
Lưu Kỳ nắm chặt tay tự nói với bản thân mình. Gia tộc Phục thì đương nhiên hắn sẽ không bỏ qua, nhưng Lưu HIệp có liên quan thế nào hắn còn chưa rõ, hơn nữa sau này Lưu Hiệp cũng không tỏ thái độ gì, hiển nhiên là muốn bao che cho gia tộc Phục thị, chỉ dựa vào điểm này hắn cũng đáng chết rồi.
Từ sau khi hắn sống lại thì chuyện này đã thành ma chướng trong lòng hắn, cứ một thời gian trong đầu lại nghĩ đến chuyện này, không cách nào khống chế được.
- Phải đi cúng bái mẫu thân mới được.
Hắn nghĩ tới Chương bá từng nói mộ của mẫu thân đã được phụ thân dời tới Tương Dương, trong lòng Lưu Kỳ dao động.
Chuyện của Phục Tôn không có nhiều người biết, mà ngay cả Tống Trọng Tử cũng không biết, cho dù có nghi ngờ việc Phục Tôn mất tích thì Tống Trọng Tử cũng không ngờ là Lưu Kỳ sẽ gây bất lợi cho Phục Tôn. Dưới cái nhìn của y thì Phục Tôn có họ hàng với gia tộc Lưu thị mà không biết Lưu Kỳ và Phục Hoàn là kẻ thù sinh tử.
Bạn cần đăng nhập để bình luận