Tam Quốc Tranh Phong

Chương 255

- Ừ, là ta suy xét không chu toàn.
Lưu Kỳ gật đầu, tình huống lúc này và đời sau bất đồng, đời sau dân chúng Giang Nam phổ biến là mềm yếu, so sánh với phương Bắc dũng mãnh quả thực có vẻ không bằng. Lúc này dân chúng cơ bản bị ảnh hưởng của thời kỳ Xuân Thu Chiến quốc, thật giống như thời kỳ chiến quốc Sở quốc võ phong thịnh hành gần như mọi nhà luyện võ, hiện tại người Sở cũng có rất nhiều người luyện võ từ nhỏ.
- Đại công tử tại sao hỏi cái này?
Bàng Đức Công cũng không nghĩ Lưu Kỳ sẽ bắn tên không đích.
- Không có gì, chỉ là có một ngày muốn nhìn binh mã phía Nam có thể đáng thắng binh mã phía Bắc hay không, có phải sẽ thống nhất được thiên hạ từ Bắc xuống Nam hay không.
Lưu Kỳ lắc đầu nói.
- Ồ, không ngờ Đại công tử là vì cái này.
Bàng Đức Công kinh ngạc vì dã tâm của Lưu Kỳ rồi âm thầm đánh giá. Lúc này không nghĩ đến binh lính phía nam và phía bắc càng thêm tinh nhuệ, trên thực tế lão không thể không thừa nhận binh lính phía nam xác thực là yếu hơn binh lính phía bắc một chút, nhưng cái này còn chưa đủ để ảnh hưởng toàn bộ kết cục của cuộc chiến tranh. Nguyên nhân binh lính phía bắc tinh nhuệ hơn binh lính phía nam đó là phương bắc có kỵ binh nhiều hơn so với phía nam, truy cứu nguên nhân thì chính là ngựa.
- Bàng lão cũng biết phương pháp tốt nhất để đối phó với kỵ binh?
Lưu Kỳ hỏi Bàng Đức Công. Hắn mặc dù biết một chút phương pháp khắc chế kỵ binh, nhưng những phương pháp này đều hao thời hao lực, mất nhiều hơn được.
- Ha ha, tuy rằng lão phu đọc nhiều sách vở nhưng đối với chiến sự thì chỉ là biết chút ít, Đại công tử hỏi lão phu vấn đề này thì chính là làm cho lão phu khó xử rồi.
Bàng Đức Công lắc đầu nói.
- Lấy cách nhìn của Bàng lão, Ngọa Long, Phượng Sồ ….. Thật đủ để có thể thống nhất thiên hạ không?
Lưu Kỳ có chút thất vọng tiếp tục hỏi. Trong lịch sử Lưu Bị vừa có được Ngọa Long lại có được Phượng Sồ cũng không có thống nhất thiên hạ, Thục Hán gần hai đời đã diệt vong so với Giang Đông còn không bằng.
- Cái này khó nói. Ngọa Long Phượng Sồ xác thực có tài an bang định quốc, thế nhưng cũng phải nhìn thời vận, nếu thời vận không tốt mặc dù cả hai đều đến, thì cũng chỉ là phí công giãy dụa mà thôi.
Bàng Đức Công suy nghĩ một chút nói, lão phát hiện hôm nay vấn đề của Lưu Kỳ thật khó mà trả lời. Trước tiên không nói vấn đề người Nam người Bắc, chính là vấn đề này lão cũng không dám đưa ra đáp án xác thực. Thế sự vô thường, ai có thể nói chính xác được, giống như Lưu Kỳ, lúc trước tất cả mọi người đều nghĩ Kinh Châu đã không còn hi vọng, thế nhưng lại xuất hiện lực lượng của Lưu Kỳ, trong khoảng thời gian ngắn đã giành quyền không chế Kinh Châu.
- Như vậy nha.
Lưu Kỳ thấp giọng nói.
Nếu là thời vận làm cho kết quả không tốt, vậy cính mình có thể như đóa phù dung sớm nở tối tàn hay không. Hắn mặc dù biết rất nhiều thứ mà người khác không biết, nhưng lại không dám cam đoan có quyết định hiệu quả gì.
- Nghe nói Bàng lão có cháu là Bàng Thống Bàng Sĩ Nguyên, cũng theo Kiều công về tới Kinh Châu, không biết hắn bây giờ đang đâu?
Lưu Kỳ hỏi Bàng Đức Công. Đối với Ngọa Long, Phượng Sồ hắn đã muốn gặp từ sớm nhưng hắn vẫn không có cơ hội nhìn thấy, hiện tại có cơ hội hiển nhiên Lưu Kỳ sẽ không bỏ qua. Hắn muốn nhìn xem Ngọa Long Phượng Sồ này có lợi hại như trong truyền thuyết không, so với Từ Thứ như thế nào.
- Thật sự là hôm nay nó mới trở lại Tương Dương, trước mắt cũng đang ở trong phủ, nếu Đại công tử muốn gặp, ta sẽ sai người mời nó qua đây.
Bàng Đúc công nói xong liền bảo người làm đi tìm Bàng Thống.
- Đây là cháu trai ta, mặc dù có văn chương, nhưng tính tình cũng rất là thối, nếu nó có mạo phạm công tử, kính xin Đại công tử thứ lỗi.
Bàng Đức Công sợ Lưu Kỳ mời chào không thành sẽ giận chó đánh mèo với Bàng Thống.
- Bàng lão yên tâm, nhất định lệnh điệt sẽ hiệu dụng cho ta.
Lưu Kỳ nhìn Bàng Đức Công cười nói.
- Đại công tử có lòng tin lớn như vậy ư?
Bàng Thống kinh ngạc nhìn Lưu Kỳ. Lưu Kỳ này quả thật quá tự tin.
- Ha ha.
Lưu Kỳ lắc đầu không nói gì. Trong lịch sử Bàng Thống nếu là không có lòng công danh lợi lộc, sao có thể chạy vào cầu quan. Tuy rằng Bàng Thống không nhất định sẽ giống trong lịch sử, nhưng Lưu Kỳ cũng sẽ không dễ dàng buông tha Bàng Thống. Cùng lắm thì hắn sẽ làm lưu manh một lần, trực tiếp đem Bàng Thống trói lại, để y phò tá người khác đối phó mình không bằng trực tiếp nhốt y lại, tuy rằng thủ đoạn có chút bỉ ổi, nhưng đâu phải hắn không được phép làm như vậy.
Cùng lúc đó, trong một viện lạc ở trong phủ Bàng Thống kinh ngạc liếc mắt nhìn người hầu hỏi:
- Quả nhiên là hắn tới tìm ta?
- Đúng vậy, hắn không đến để gặp Kiều công mà là đề xuất muốn gặp công tử...
Người hầu cung kính nói.
- Ừ, ta biết rồi.
Rồi đuổi người hầu đi trong lòng Bàng Thống có chút ngạc nhiên, theo y lần này Lưu Kỳ đến đây có phải là vì Kiều công, nhưng bây giờ nhìn lại thực sự cũng không phải là như thế, ít nhất không hoàn toàn bởi vì Kiều công, bằng không Lưu Kỳ cũng sẽ không gặp Kiều công.
- Thôi gặp một chút đi, xem Lưu Kỳ đến cùng có chỗ nào đặc biệt.
Trở về Tương Dương trên con đường này, y nghe nói qua không ít việc liên quan đến Lưu Kỳ, đối với Lưu Kỳ cũng có chút tò mò. Nghĩ vậy Bàng Thống đứng dậy đi về hướng phòng khách, không bao lâu đã đến bên ngoài, vừa vặn nghe được cuộc trò chuyện giữa Lưu Kỳ và Bàng công.
- Bàng lão yên tâm, lệnh điệt nhất định sẽ cho ta sử dụng.
Bàng Thống nghe được lời này liền sửng sốt, lập tức cười và cất giọng nói:
- Đại công tử đang nói ta đến sao?
Ở phòng khách, Lưu Kỳ quay đầu thấy một thanh niên bước đến liền sững sờ, tuy diện mạo bình thường thuộc loại khi đứng trong đám đông cũng khó có thể nhận ra không có chút gì là cuốn hút, nhưng khí thế toàn thân tuyệt đối không tầm thường, lúc này người thanh niên đang mỉm cười.
- Bàng Thống Bàng Sĩ Nguyên, ta thật sự là mong gặp ngươi.
Lưu Kỳ đứng dậy hành lễ nói.
- Bái kiến Đại công tử.
- Ra mắt thúc phụ.
Bàng Thống hướng về phía hai người hành lễ nói.
- Hai người các ngươi nói chuyện chút đi, ta đi nghỉ ngơi một chút.
Bàng Đức Công khoát tay để Bàng Thống ở lại còn mình đứng dậy rời khỏi đại sảnh, đem không gian dành cho hai người.
- Mời.
Sau khi Bàng Đức Công đi khỏi, Lưu Kỳ mời Bàng Thống ngồi.
Bàng Thống kinh ngạc liếc mắt nhìn Lưu Kỳ một cái, đây chính là nhà y, mời khách ngồi cũng phải là y nói mới đúng chứ, thật không nghĩ tới lần này Lưu Kỳ lại không chú ý đến lễ tiết.
- Ha ha, Đại công tử mời.
Bàng Thống cũng không từ chối ngồi đối diện Lưu Kỳ.
Hai người lần lượt cùng ngồi xuống quan sát đối phương, hiển nhiên là đối với đối phương đều nghe thấy.
Lưu Kỳ khẽ cười một tiếng nói:
- Có được Ngọc Long Phượng Sồ nhất định có thể bình an thiên hạ, hôm nay gặp Phượng Sồ, có lẽ sẽ không thất vọng, cũng không biết Ngọa Long kia phong thái ra sao.
- Đại công tử nói đùa, Đại công tử mấy tháng liên tiếp làm ra nhiều việc kinh thiên động trời cũng khiến tại hạ hết sức bội phục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận