Tam Quốc Tranh Phong

Chương 619

- Triệu Vân, tuy ngươi rất nổi danh ở Kinh Châu, nhưng ngươi đừng quên rằng nơi này là Lương Châu, không thể để cho quân Kinh Châu ngươi kiêu ngạo được.
Hàn Toại sắc mặt trầm xuống nhìn chằm chằm Triệu Vân, trong mắt tràn đầy sự tức giận, Kinh Châu quả nhiên không coi hắn ra gì cả, một tên võ tướng nhỏ bé dám làm nhục hắn trước mặt mọi người.
- Nói như vậy người không nguyện hàng rồi.
Triệu Vân nói không lớn, giống như đang tự lẩm bẩm, sau đó quay đầu ngựa dẫn theo mấy nghìn kỵ binh cũng điều chuyển đầu ngựa đi về hướng thành Tuyên Uy.
- Hừ, tự tìm đường chết.
Trình Ngân hừ lạnh một tiếng, hai vạn Hổ Báo kỵ của Tào Hồng lại ở Tuyên Uy, mấy nghìn người Triệu Vân vào trong đó không phải là lấy trứng chọi đá sao.
Tuy rằng mấy nghìn người đều là tinh nhuệ, nhưng trong mắt Hàn Toại mấy nghìn kỵ binh lại là hai cỗ máy chiến đấu hoàn toàn khác nhau, binh mã như vậy căn bản không có tác dụng gì được.
Sớm đã nghe nói Kinh Châu có hai đội kỵ binh tinh nhuệ, nhưng lại không nghĩ đến Lưu Kỳ lại ngu xuẩn như vậy, không ngờ lại muốn hai nhóm kỵ binh không cùng phong cách đưa vào tác chiến cùng một lúc.
Ngay sau đó Hàn Toại lại cười một cách kỳ lạ, mấy nghìn kỵ binh tuy rằng không phải đối thủ của Hổ Báo kỵ, nhưng cũng mang không ít phiền toái đến cho Hổ Báo kỵ, ít nhất cũng làm cho Tào Hồng kia đau đầu chốc lát.
- Người đâu, chú ý kĩ cho ta thế cục ngoài thành Tuyên Uy.
Hàn Toại cười khẽ một tiếng, nói xong không dừng lại đi xuống thành.
- Hàn Toại này quả nhiên không biết điều, đến lúc này rồi còn không nhận ra được cảnh ngộ của mình.
Vương Nghị trong đại quân cùng khẽ cười một tiếng, không chút để ý gì đối với Hàn Toại,
- Thành Võ Uy tuy rằng kiên cố, nhưng đám người quân sư vừa đến, thì thành Võ Uy này tự nhiên sẽ bị đánh hại. Hàn Toại này chắc chắn sẽ không nghĩ tới quyết tâm lấy thành Lương Châu của Chủ công lại lớn như vậy.
- Ha ha, điều đó là đương nhiên rồi. Mã Siêu kia lúc này cũng chắc đuổi tới thành Tuyên Uy rồi, không biết cảnh tượng ngoài thành Tuyên Uy lúc này sẽ thế nào?
Triệu Vân đưa mắt nhìn về hướng xa, trên mặt toát lên nhiều tia sát khí.
- Nếu như đoán không lầm, lúc này ngoài thành Tuyên Uy đang có trận chiến đấu khốc liệt, chúng ta vừa lúc đến để kết thúc nó.
Vương Nghị lắc đầu nói.
- Như vậy, chúng ta phải nhanh chút mới được, bằng không bỏ lỡ qua cuộc chiến hay chẳng phải là rất đáng tiếc hay sao.
Triệu Vân khẽ mỉm cười, tốc độ nhanh hơn nữa.
- Hàn Toại kia không nguyện hàng?
Rời khỏi thành Võ Uy cách hơn mười dặm, đại quân giống như trường long đang từ từ đi tới phía trước, Pháp Chính tay cầm thư tín có chút thở dài mà nói.
- Hàn Toại không nguyện hàng thật là đáng tiếc, nhưng mà Hàn Toại kia dù sao cũng là chư hầu một phương, lựa chọn như vậy mới là hợp lý.
Trương Cáp gật đầu nói.
- Tuy vậy, cũng chỉ có gửi đầu của hắn đến thành Tương Dương thôi.
- Ừ, Hổ Báo kỵ bất cứ lúc nào cũng sẽ quay lại, quân ta cũng cần chặt đứt đường lui đến thành Võ Uy của Tào Hồng, Hàn Toại này ắt sẽ chết không còn nghi ngờ gì nữa.
Pháp Chính gật gật đầu, không có chút thương hại nào đối với Hàn Toại. Nếu như Hàn Toại đã lựa chọn là kẻ địch với Kinh Châu, thì kết cục như vậy chẳng có gì là lạ.
Phi Long quân sở dĩ lúc này không hành động chính vì ngăn cản viện quân của Tào Tháo. Theo như tính cách của Tào Tháo, nếu như biết được tình cảnh của Hổ Báo kỵ, chắc chắn sẽ phái chi viện đến giải cứu quân Tào Hồng.
Nhưng ý của Lưu Kỳ lại chắc chắn phải tiêu diệt hai vạn Hổ Báo kỵ của Tào Tháo. Kinh Châu tuy dựa vào ưu thế thủy quân, nhưng Tào Tháo lại có ưu thế kỵ binh, đủ để lập tức tiêu diệt Hổ Báo kỵ, cơ hội như vậy Lưu Kỳ tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
- Vô phương thôi, Tào Hồng kia muốn truy sát Mã Đằng, chắc chắn cũng muốn tổn thất nghiêm trọng. Mã Siêu tuy rằng lặn lội đường xa trở về cứu viện Mã Đằng, nhưng mà kỵ binh khi xung phong lực lượng bùng nổ, tuyệt đối sẽ làm cho Tào Hồng sẽ làm đau đớn nội tâm.
Pháp chính lắc đầu nói, tuy rằng hai vạn Hổ Báo kỵ hùng mạnh, nhưng Mã Đằng trấn thủ trong thành, lại có Mã Siêu ngoại viện, Tào Hồng muốn thắng cũng phải trả giá nặng nề.
- Haha, cuộc chiến lớn như vậy chúng ta sao có thể bỏ qua được, ta thấy sớm công kích vào thành Võ Uy mới là đúng lý.
Trương Cáp cười lớn một tiếng, Pháp Chính bên cạnh cũng cười nhẹ một tiếng, xem như đồng ý với ý kiến của Trương Cáp.
Sau nửa canh giờ, khi đại quân xuất hiện dưới công thành Võ Uy, binh sĩ trên cổng thành đều không có chút chuẩn bị nào, dưới sự công kích của đại quân, chỉ vỏn vẹn một khắc đồng hồ đã công phá được cổng thành.
Thành trì này Mã Đằng đã công kích suốt hai ngày rồi nên chỉ kiên trì được một khắc đồng hồ, đã làm cho hai người Pháp Chính thổn thức một hồi, nếu như không có sự liều mạng công thành của Mã Đằng, bọn họ tuyệt đối sẽ không dễ dàng công phá thành như vậy.
- Sao lại có thể vậy được?
Trong phủ đệ, Hàn Toại vừa nãy mới nằm xuống còn kịp rửa mặt chải đầu một hồi, nghe thấy tin tức thành trì bị công phá, lập tức trợn mắt há mồm.
Ngay sau đó, dưới sự yểm hộ của đám người Trình Ngân bèn chuẩn bị chạy trốn. Binh mã Kinh Châu đột nhiên công thành, cũng không còn tồn tại ý hướng hòa giải, ngay cả trước khi phối hợp hành động với Triệu Vân, Kinh Châu này rõ ràng không muốn giữ lại tính mạng của hắn. Mặc dù là hắn lúc này đầu hàng cũng không chắc giữ được tính mạng.
Nhưng mà đám người Pháp Chính đã sớm tính toán, đoàn người Hàn Toại vừa mới xuất thành đã bị binh mã mai phục tại cửa thành phụ cận phát giác. Mệnh lệnh của Pháp Chính là sinh tử chớ luận, binh sĩ vây bắt dĩ nhiên không chút do dự.
Hàn Toại lúc này đã chết, mà mấy tên tướng lĩnh cùng chạy trốn với Hàn Toại cũng bị truy sát như vậy, ngược lại Đỗ Tập và Dương Tu lặng im đi theo phía sau đám người Hàn Toại lại bị bắt giữ.
Lúc thành Võ Uy đã định, cách đó hơn mười dặm ngoài thành Tuyên Uy thật sự có khói bốc lên mấy ngày liền.
Tiếng gào thét thảm thiết, hòa lẫn âm thanh va chạm mãnh liệt, cùng với sự chiến đấu kịch liệt đã duy trì suốt nửa canh giờ. Khi Hổ Báo kỵ của Tào Hồng đột nhiên xuất hiện ở ngoài thành Tuyên Uy, Mã Đằng trở vừa về trong thành liền mất đi lý trí.
Hai đứa con trai phụng mệnh tấn công thành trì, một mất tích, còn đầu một đứa khác lại xuất hiện dưới cổng thành, bị người của Tào Hồng làm nhục.
Mà binh sĩ trên cổng thành lại thấy đầu của Mã Thiết bị thả dưới cổng thành đá tới đá lui càng không thể chịu đựng được, lúc này đã có người xông ra cổng thành có ý đoạt lại đầu của Mã Thiết, nhưng ở ngoài cổng thành lại để nhiều đầu hơn, cũng hoàn toàn muốn chọc tức Mã Đằng.
Mã Đằng giận dữ không không thôi không để ý đến sự ngăn cản của đám người Mã Đằng mang theo binh lính xông ra khỏi thành, thề phải giết chết Tào Hồng. Mã Đại rơi vào đường cùng, chỉ có thể đi cùng Mã Đằng xuất chiến.
Ngoài thành Tuyên Uy lập tức trở thành chiến trường, phần lớn binh lính đóng giữ ở Tuyên Uy là bộ tốt, mặc dù không có kỵ binh linh hoạt như vậy, nhưng khí giới trên cổng thành đánh với hai vạn Hổ Báo kỵ khó phân thắng bại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận