Tam Quốc Tranh Phong

Chương 254

- Yên tâm.
Lưu Kỳ đã quyết định, bất luận Kiều công có phản ứng gì, hắn đều lấy Đại Kiều cùng Tiều Kiều, nếu để cho nữ nhân như vậy chết khổ cả đời, chỉ sợ trong lòng hắn cả đời có đến lúc chết cũng không yên tâm. Nhưng Kiều công tự nhiên là tiên lễ hậu binh, trên đời này cuối cùng vẫn là dùng thực lực để nói chuyện.
- Đại công tử đến đón tiếp, ngươi còn không nhanh đi bẩm báo.
Một binh sĩ đi theo Lưu Kỳ đi đến cửa phủ quát.
Gia đinh đứng ở ngoài cửa đánh gia thoáng qua Lưu Kỳ liền vội nói:
- Đại công tử chờ một chút, tôi đi bẩm báo ngay.
Nói xong chạy vào trong nhủ.
Đám người Lưu Kỳ đợi không lâu đã thấy Bàng Đức Công một thân nho phục bước nhanh ra, thấy Lưu Kỳ Bàng Đức Công chắp tay nói:
- Bái kiến Đại công tử, lão phu chậm trễ.
Nghe hạ nhân bẩm báo, Lưu Kỳ mang theo mấy mỹ nữ tới thăm, Bàng Đức Công cũng biết đám người Lưu Kỳ đến chuyến này là có mục đích. Chuyện Lưu Kỳ ở Giang Đông cướp Đại Kiều Tiểu Kiều lão cũng không quên, không lâu sau cháu trai Bàng Thống dẫn theo đoàn người trở về, trong đám người này còn có hai vị phụ thân của Đại Kiều và Tiểu Kiều, sống lâu thành tinh tự nhiên lão biết mục đích mà Lưu Kỳ đến đây.
- Lần này là tại hạ mạo muội đến làm phiền rồi.
Lưu Kỳ chắp tay nói.
Bàng Đức Công khoát tay cười nói với Tân Hiến Anh:
- Vị này hẳn chính là Tân Hiến Anh con gái của Tân Tá Trị rồi, quả nhiên là xuất chúng, cùng Đại công tử đứng chung một chỗ quả thực rất xứng đôi.
- Bái kiến Bàng Đức Công.
Tân Hiến Anh hành lễ nói.
Bàng Đức Công gật gật đầu nhìn về phía Đại Kiều Tiểu Kiều nói:
- Hai vị này chính là nữ nhi của Giang Đông Kiều công, quả nhiên là khuynh quốc khuynh thành, trách không được bị nhiều người theo đuổi như vậy.
Bàng Đức Công vẻ mặt tán thưởng nhìn Đại Kiều, lão sống lâu như vậy nhưng lại là lần đầu tiên nhìn thấy nữ tử xinh đẹp như vậy. Đối với việc hôm nay Lưu Kỳ vội vàng đến đây cũng đã có chút lý giải. Nữ tử như vậy đặt ở nơi nào cũng là đối tượng cho mọi người theo đuổi.
- Bàng Đức Công nói đùa.
Đại Kiều lôi kéo muội muội hành lễ nói.
- Ha ha, Đại công tử mời vào trong.
Nói xong Bàng Đức Công nghiêng người mời Lưu Kỳ vào phủ.
- Mời.
Lưu Kỳ tiến lên cùng Bàng Đức Công hai người sánh vai cùng vào trong phủ, ba nữ nhân thì đi theo sau.
Vừa vào cửa hai mắt Lưu Kỳ liền sáng lên, phủ đệ nho nhỏ này không thể so sánh với phủ Châu Mục, nhưng cách bố trí lại cách biệt một trời. phủ Châu Mục phú quý vô cùng, uy nghiêm rộng lượng, mà phủ đệ này lại là rừng cây lịch sự tao nhã, cùng tiếng kêu của chim bói cá, trong viện trúc mọc san sát nhau, khiến cho người ta khi đặt mình trong đó có cảm giác mới mẻ, cảm giác tinh thần thoải mái.
- Đại công tử thấy bên trong phủ đệ của lão phu như thế nào? Bàng Đức Công thấy Lưu Kỳ đối với phong cảnh bốn phía vẻ mặt tán thưởng bèn cười hỏi. Cảnh vật bên trong viện này chính là lão tự mình sai người xử lý đấy, yên lặng nhàn hạ mà bố trí như vậy.
- Đúng vậy, phủ đệ của ta so sánh với phủ đệ của Bàng lão quả thực khác nhau một trời một vực. Phủ đệ của Bàng lão là chỗ rất thích hợp để đọc sách tu tâm dưỡng tính.
Lưu Kỳ đánh giá cảnh vật bốn phía khen thưởng.
Nghe thấy Lưu Kỳ thừa nhận, Bàng Đúc Công bật cười ha ha:
- Chẳng qua cũng chỉ là chỗ dưỡng lão thôi, khiến Đại công tử chê cười rồi.
- Bàng lão khiêm tốn rồi, nếu ở nơi này đọc sách học văn so với nơi khác hiệu quả hơn rất nhiều, Bàng lão có thể ở nơi phố xá náo nhiệt tạo dựng bên trong phủ như vậy, quả nhiên là khó có được, ngày sau ta cần phải tới làm phiền nhiều hơn rồi.
Lưu Kỳ khoát tay nói.
- Ha ha, nếu như Đại công tử thích vậy bất cứ lúc nào cũng có thể đến.
Bàng Đức Công cười nói.
Mấy người vừa nói vừa cười không bao lâu đã tới đại sảnh, mấy người lần lượt ngồi vào chỗ của mình, hạ nhân đưa lên nước trà và vài món bánh.
- Lần này đến là có chuyện xin Bàng lão công giúp đỡ.
Lưu Kỳ đặt trà xuống nói.
- Ồ, Đại công tử cứ việc phân phó.
Bàng Đức Công biết đây là chuyện quan trọng nên cũng không từ chối.
- Nghe nói Kiều công tới Tương Dương cùng lệnh điệt rồi, hai vị phu nhân nhớ Kiều công, ta liền mang theo hai vị phu nhân đến thăm.
Lưu Kỳ nhìn về phía hai người con gái Kiều công, hắn nếu đã quyết định cũng không băn khoăn gì, chỉ cần đi làm là được.
Nghe Lưu Kỳ gọi bọn họ là phu nhân, sắc mặt hai chị Đại Kiều Tiểu Kiều trở nên hồng lên, Đại Kiều vẻ mặt ngượng ngùng, Tiểu Kiều thì bĩu môi như là không đồng ý, tuy nhiên ý cười ở khoé miệng cũng không giấu được mọi người.
- Ha ha, hoá ra là việc này, Kiều công mới ở trong phủ nghỉ ngơi, nếu Đại công tử muốn đi thăm ta lập tức sai người dẫn Đại công tử đến gặp Kiều công.
Bàng Đức Công đối với việc Lưu Kỳ xung hô phu nhân với con gái của Kiều công có chút bất ngờ, lại nhìn sang Tân Hiến Anh, phát hiện ý cười trên mặt nàng không có gì là không ổn. Bàng Đức Công lắc đầu không nghĩ việc này nữa.
- Không cần, chỉ cần Bàng lão phái người dẫn ba vị phu nhân đến đó là được.
Lưu Kỳ khoát tay chỉ hướng ba nàng đang ngồi nói.
- Ồ, một khi đã như vậy lão phu cũng không từ chối nữa.
Nói xong gọi hạ nhân dẫn ba người đi.
Lưu Kỳ gật đầu với ba người, ba nàng mới đứng dậy đi theo thị nữ.
Đợi cho ba nàng rời khỏi Lưu Kỳ mới nói với Bàng Đức công:
- Trước đây đã muốn đến gặp Bàng lão, chỉ có điều cũng không có cơ hội, hôm này liền mượn cớ viếng thăm mong Bàng lão vui lòng dạy bảo.
- Ôi, Đại công tử có thể đến đã là vẻ vang cho kẻ hèn này rồi. Đại công tử có chuyện gì cứ việc phân phó là được.
Bàng Đức Công vuốt chòm râu nói.
- Không biết Bàng lão có nghe qua cách nói người Nam cùng người Bắc chưa?
Lưu Kỳ hỏi Bàng Đức Công.
- Như thế nào là người Nam, người Bắc?
Bàng Đức Công cau mày nói, lão vẫn là lân đầu tiên nghe người ta nói như vậy.
- Người Nam chính là người phía Nam Trường Giang, người Bắc chính là người phía Bắc Trường Giang.
Lưu Kỳ nói.
- Vậy không biết người Nam và người Bắc này có gì khác nhau?
Chân mày Bàng Đức Công càng cau chặt hơn, chỉ nghe nói dùng Trường Giang để phân chia khu vực, nhưng chưa nghe nói là lấy Trường Giang phân chia người.
- Phía nam Trường Giang vật phong dân phú, trăm họ giỏi văn chán ghét chiến tranh, bởi vậy phía nam nhiều người tài năng, tuấn kiệt nhưng lại ít dũng tướng con nhà võ, thật sự tương phản với phía bắc Trường Giang, dân chúng đã nghèo còn bị ngoại tộc xâm lấn, hầu như mọi nhà đều phải tập võ. Cho nên nói người phía bắc thiện chiến vả lại còn nhiều dũng tướng.
Lưu Kỳ thở dài nói.
- Cái này Đại công tử nói cũng không phải không có đạo lý.
Bàng Đức Công cau mày suy nghĩ một chút nói:
- Thời khắc phương Bắc đối mặt với Hung Nô xâm lấn, hẳn là biên ải cần người dân thiện chiến cũng nên, nhưng cái đó với nam bắc Trường Giang cũng không có vấn đề gì, cũng chỉ là liên quan đến dân phong thôi. Cũng như nói từ xưa Giang Đông đã thịnh hành võ phong, bởi vậy mà nhiều dũng tướng, năm đó Hạng Võ chính là xuất thân từ Giang Đông, chỉ huy tám ngàn binh lính đều có năng lực chiến đấu, bởi vậy cũng không hoàn toàn là cách nói người Nam, người Bắc như Đại công tử nói đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận