Tam Quốc Tranh Phong

Chương 597

Lưu Kỳ vừa dứt lời thì cả ba người đều hít một hơi thật sâu, lúc này thiên hạ đại loạn,thổ địa cũng không còn mắc như thời thái bình, một mẫu đất bán được năm trăm tiền cũng là hiếm thấy, Lưu Kỳ chỉ hạ một mệnh lệnh nâng giá lên gấp đôi, cho dù là các thế gia cũng không thể không suy xét được mất trong chuyện này.
Đưa mắt nhìn hai người, Lưu Kỳ lại nói:
- Về phần Ích Châu, thế gia nếu nguyện giao ra ruộng đất thì tốt nếu không nguyện thì do Khổng Minh và Tử Bố xử lý.
Giả Hủ và Từ Thứ đều trầm mawcjkhoong nói, bọn họ hiểu Lưu Kỳ nói xử lý là có ý gì, quân hệ của các thế gia Kinh Châu rất phức tạp, rất nhiều người đã từng ủng hộ Lưu Kỳ, nếu động thủ vơi bọn họ thì mấy người cũng cảm thấy không ổn.
Hơn nữa tình hình của Ích Châu ác liệt hơn Kinh Châu rất nhiều, những thế gia này có thể đối kháng với Lưu Chương thì có thể thấy thế lực của thế gia Ích Châu lớn thế nào.
- Mặt khác, từ hôm nay trở đi hễ đất đai tự khai hoang sẽ không cần giao nộp thuế má trong vòng ba năm, ba năm sau chỉ cần giao nộp mức thuế thấp.
Nói đến đất đai Lưu Kỳ lại nghĩ tới đời sau trồng lại rừng, lúc này dân số chỉ bằng một phần mười thậm chí một phần trăm đời sau, công cụ lại kém xa đời sau, cho dù mọi người có khai hoang cũng sẽ không giảm bớt quy mô rừng.
Tuy nhiên cho dù vậy Lưu Kỳ cũng đã quyết định, đợi cho khi thiên hạ đã bình định sẽ hạ lệnh hủy bỏ quyết định này, lúc này đang trong thời loại dân số ngày càng giảm, đất đai hiện tại đã đủ cho mọi người trồng trọt, khai hoang cũng không làm nên chuyện gì.
- Vâng.
Hai mắt Giả Hủ và Từ Thứ đều sáng lên, khom người lĩnh mệnh.
- Các ngươi cảm thấy nên an bài đám người Công Dữ như thế nào?
Lưu Kỳ lại hỏi. Tin tức đám người Tự Thụ đi tới Tương Dương sẽ lập tức truyền khắp vùng Kinh Tương, nếu để cho bọn họ quyền lợi quá lớn sẽ dẫn tới mọi người dưới trướng không phục.
- Chủ công có thể cấp cho một số chức quan nhất định, về phần một số người khác thì sao không để bọn họ tới Chiêu Hiền Quán khảo hạch, nếu có thể thoogn qua khảo hạch, chủ công sẽ an bài chức vụ càng dễ dàng hơn.
Giả Hủ cười nói. Mấy tháng vừa qua Chiêu Hiền Quán cũng đã nổi danh khắp Kinh Châu, thậm chí có xu thế truyền ra khắp thiên hạ.
Từ khi Chiêu Hiền Quán được nổi danh thì cũng gia tăng thêm mấy vòng sát hạch, cho tới bây giờ còn chưa có ai có thể vượt qua toàn bộ các vòng khảo hạch.
Mà từng người tới Chiêu Hiền Quán khảo hạch đều được hắn công bố kết quá khảo hạch, đến lúc đó việc bổ nhiệm chức quan sẽ dễ dàng hơn, không ai có thể nói gì.
- Ồ, một khi đã như vậy thì cho tất cả bọn họ đi khảo hạch, ta cũng muốn xem có ai có thể thông qua tất cả các vòng khảo hạch hay không.
Lưu Kỳ cười cười nói. Tự Thụ và Trương Cáp là mưu sĩ cao nhất, mấy người kia cũng là những danh tướng, hắn rất muốn xem năng lực của hai người đó.
- Kế này rất hay.
Từ Thứ cũng gật đầu đồng ý.
……………..
- Nguyên Trực đến đây có phải Châu Mục đại nhân đã có biện pháp?
Trong dịch quán, Tự Thụ kinh ngạc hỏi Từ Thứ, y mới rời khỏi chỗ Lưu Kỳ không lâu, chẳng lẽ Lưu Kỳ đã nghĩ ra cách bố trí cho nhóm người mình rồi?
Trương Cáp đứng bên cạnh Tự Thụ cũng tò mò nhìn Từ Thú, hắn cũng rất tò mò rốt cuộc Lưu Kỳ sẽ an bài bọn họ như thế nào?
- Đúng vậy, chủ công đích thật đã nghĩ ra an bài cho mấy người như thế nào.
Mấy người ngồi xuống, Từ Thứ gật đầu nói.
- Ổ, ta rất muốn biết Châu Mục đại nhân sẽ làm thế nào?
Tự Thụ cố kiềm chế vẻ sốt ruột trịnh trọng hỏi, y cũng không lo lắng cho bản thân mà y lo lắng cho mấy người cùng y tới đây. Nếu mấy người kia tới đây mà không được coi trọng, y cũng không còn mặt mũi nhìn mấy người. Tuy nhiên hắn cũng biết mấy người không hề có công lao sẽ không thể có chức vị cao, tất nhiên sẽ khiến Lưu Kỳ khó xử.
- Công Dữ có nghe nói đến Chiêu Hiền Quán chưa?
Từ Thứ cười nói.
- Chiêu Hiền Quán?
Tự Thụ sửng sốt, mặc dù mới tới Kinh Châu có hai ngày nhưng y vừa đặt chân tới Kinh Châu đã nghe nói tới Chiêu Hiền Quán này, cũng biết hễ người từ Chiêu Hiền Quán ra mỗi một người khác nhau đều nhận chức vị khác nhau, danh tiếng của Chiêu Hiền Quán cả người qua đường cũng biết.
Chiêu Hiền Quán? Chẳng lẽ Lưu Kỳ muốn đám người mình đến Chiêu Hiền Quán tham gia khảo hạch. Tự Thụ sửng sốt, cảm giác đầu tiên chính là cảm thấy việc này không ổn, những người theo mình tới Kinh Châu đều có bản lĩnh trong người, nếu để bọn họ tham gia Chiêu Hiền Quán chẳng phải là không tín nhiệm bọn họ, cũng là không tín nhiệm với y.
Tuy nhiên lập tức y lại cảm thấy rất khả thi, Chiêu Hiền Quán đã nổi danh khắp nơi, những người tham gia khảo hạch tại Chiêu Hiền Quán sẽ không bị người khác coi thường, ngược lại càng khiến người khác để ý.
Quay đầu nhìn Trương Cáp, thấy Trương Cáp gật đầu, Tự Thụ gật đầu nói:
- Vậy chúng ta cũng không từ chối, không biết Châu Mục đại nhân định là khi nào?
Trong đoàn người thì ngoài mình ra thì Trương Cáp có uy vọng cao nhất, hắn ta không phản đối thì những người khác cũng không ý kiến gì, về phần những người khác có bất mãn hay không thì chỉ cẩn hắn giải thích sơ qua là được, có thể tới đây cũng không phải là người bình thường, tất nhiên biết ưu điểm của Chiêu Hiền Quán.
Mấu chốt là khi tham gia Chiêu Hiền Quán sẽ mất đi quyền chủ động, nhưng lại càng dễ dung nhập vào Kinh Châu, dễ được người khác tiếp nhận.
Ý nghĩa của Chiêu Hiền Quán thật bất phàm!
Ánh mắt Tự Thụ sáng lên, an bài như vậy thật không thể tốt hơn.
- Ha ha, xem ra Công Dữ đã hiểu ý của chủ công, vậy cũng không cần tại hạ nói nhiều nữa. Tuy nhiên chủ công có một câu nhờ tại hạ truyền đạt lại.
Từ Thứ âm thầm hài lòng, y cực kỳ hài lòng với hai người Tự Thụ và Trương Cáp.
- Ồ, Nguyên Trực mời nói.
Tự Thụ trịnh trọng chắp tay nói với Từ Thứ.
- Kinh Châu ta có tài mới được trọng dụng, thưởng phạt phân minh, hễ người nào có thể thông qua khảo hạch của Chiêu Hiền Quán đều là có tài. Đương nhiên Kinh Châu ta sẽ không chậm đãi, việc này Công Dữ yên tâm.
Khí chất trên người Từ Thứ biến đổi, toàn thân toát ra sự trầm ổn, từng câu từng chữ đều cực kỳ trịnh trọng.
- Đa tạ Châu Mục đại nhân coi trọng, Nguyên Trực thay ta bẩm với Châu Mục đại nhân, nói bọn ta sẽ không để cho hắn thất vọng.
Trong lòng Tự Thụ nóng lên, một chút lo lắng trong lòng cũng biến mất.
Dù sao bọn họ cũng không phải là người Kinh Châu, về khách quan thì sẽ bất lợi hơn so người những người khác, lời này của Lưu Kỳ chứng tỏ rằng sẽ không vì thân phận của mấy người mà đối xử khác nhau, hiển nhiên là đối xử với bọn họ bình đẳng như người ở Kinh Châu.
………..
Trong dịch quán, Từ Thứ vừa bỏ đi mọi người lập tức tụ tập lại, tuy bọn họ tin tưởng Tự Thụ nhưng dù sao cũng lần đầu tới Kinh Châu, trong lòng vẫn còn nhiều nghi hoặc.
Biết trong lòng mọi người có nhiều lo lắng, Tự Thụ cũng không che giấu, nói với mọi người:
- Các vị, vừa rồi Nguyên Trực thay mặt Châu Mục đại nhân tới đây nói, chúng ta đảm nhiệm chức vụ gì ở Kinh Châu toàn bộ là dựa vào năng lực của mình. Ta nghĩ hẳn là các vị đã từng nghe nói đến Tương Dương Chiêu Hiền Quán, các cửa của Chiêu Hiền Quán tới nay vẫn chưa có người nào có thể thông qua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận