Tam Quốc Tranh Phong

Chương 95

Trong đêm tối, mấy đạo nhân ảnh từ trong trạm dịch nhẹ nhàng đi ra, giống như một trận gió vụt qua không có tiếng vang gì.
Đột nhiên tiếng dao sắc cứa qua yết hầu vang lên, đám người giám sát trạm dịch còn chưa kịp phản ứng đã ngã xuống. Lập tức kéo thi thể bọn họ vào trạm dịch, vết máu trên mặt đất cũng được rửa sạch sẽ.
Trong phòng chỉ có một mình Lưu Kỳ, giờ phút này hắn ngồi chồm hỗm trước bàn, chau mày nhìn tấm bản đồ quân dụng, thân phận đã bị bại lộ hắn biết làm thế nào để trở lại Kinh Châu đây?
Tiếng gõ cửa lại vang lên, Lưu Kỳ đứng dậy thu hồi bản đồ, rời ra khỏi phòng. Ngoài cửa Cam Nhìn thấy Lưu Kỳ, nhỏ giongjnois:
- Đã xử lý sạch sẽ.
Lưu Kỳ gật gật đầu đi ra ngoài, Cam Ninh theo sát phía sau.
. . . . .
Trong huyện phủ, Huyện Uý đi qua đi lại trong đại sảnh, trên mặt tràn đầy vẻ lo lắng. Ngay ngày hôm qua y nhận được một đạo mệnh lệnh, đạo mệnh lệnh này từ quận Ngô phát ra truyền lệnh khắp Giang Đông.
Vừa nãy y thấy đoàn người Lưu Kỳ, toàn thân khôi giáp màu trắng, ngựa đẹp tuy phong trần mệt mỏi nhưng tràn đầy sát khí nơi sa trường, khí thế lại không tồi. Tuy y không biết những này lấy thân phận phó tướng của Hàn Đương từ đâu ra, nhưng y đã xác định những người này nhất định là người quận Ngô muốn tìm.
Phát hiện những người này, Huyện Uý không chút vui vẻ ngược lại lại có chút sợ hãi. Những người này thoạt nhìn chính là kỵ binh tinh nhuệ giết người không thấy máu, dựa vào tám trăm binh mã trong huyện không ăn nằm ngoài chiến trường tuyệt đối không phải đối thủ. Nhưng nếu giả bộ như không biết, y cũng phải chịu trừng phạt khó có thể thừa thụ.
Y chỉ có thể sai người âm thầm giám sát, đồng thời phái người truyền tin cho Thái Thú.
Một gã hộ vệ bước nhanh đi đến nói:
- Đại nhân, đã an bài ổn thỏa, toàn bộ trong ngoài trạm dịch đều là người của chúng ta, vả lại thám báo phái đi thông báo tin tức lên Thái Thú đại nhân cũng đã lên đường rồi.
Nghe gã hộ vệ nói, Huyện Uý thở phào nhẹ nhõm, lập tức dặn dò lại:
- Nhớ kỹ không có mệnh lệnh của ta ngàn vạn lần không được manh động, quan trọng nhất là không để bọn họ phát hiện
- Đại nhân yên tâm, những người này là thuộc hạ tự mình lựa chọn, tất cả đều là người lanh lợi, rất khó bị phát hiện.
Thấy gã hộ vệ đảm bảo Huyện Uý mới buông lỏng tâm tư, bưng chén rượu trên bàn lên uống một hơi cạn sạch.
Trong huyện phủ, Huyện Uý vừa nãy vẫn mạnh như rồng như hổ lúc này lại ngồi tê liệt dưới đất, toàn thân lạnh run. Thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Lưu Kỳ bằng ánh mắt tràn đầy vẻ khiếp sợ, nhưng dư quang trong mắt y vẫn nhìn ra ngoài phủ, quan sát động tĩnh bên ngoài.
Ngay khi đám người Lưu Kỳ trực tiếp vọt vào huyện phủ, bắt toàn bộ người nhà của y trong huyện phủ, cũng là lúc y sai người đi triệu tập binh mã, nhưng đến bây giờ vẫn chưa có tin tức.
Lưu Kỳ đi tới trước mặt Huyện Uý nói:
- Có phải đang đợi binh mã trong thành tới cứu ngươi không?
Trên đường đi tới Lưu Kỳ đã phân phó Phi Hổ Vệ phong tỏa huyện phủ, không để chạy thoát một người.
Huyện Uý tái mặt, gượng cười nói:
- Đại nhân nói đùa rồi, đại nhân muốn gặp hạ quan chỉ cần cho người thông báo với ta một tiếng, đâu cần mất công như thế.
Lưu Kỳ cười cười nói:
- Xem ra ngươi chưa thấy quan tài chưa nhỏ lệ.
Nói xong quát lớn với người ngoài cửa:
- Dẫn những người đó tới đây.
Mười mấy Phi Hổ Vệ ngoài cửa mang một đống đầu người vào trong, đưa tới trước mặt Huyện Uý. Huyện Uý nhìn đầu người máu chảy đầm đìa, lập tức mắc ói.
Lưu Kỳ thoáng liếc nhìn Huyện Uý nói:
- Huyện Uý đại nhân có thể nhận ra những người này?
Nói xong không đợi Huyện Uý trả lời, Lưu Kỳ tiếp tục nói:
- Những người này ở cơ sở ngầm trong trạm dịch theo dõi chúng ta là Huyện Uý đại nhân an bài.
Huyện Uý cố sức giữ bình tĩnh, lúc này nếu như thừa nhận như vậy cả già lẫn trẻ nhà y coi như xong. Y cắn chặt răng nói:
- Hạ quan không rõ tướng quân muốn nói cái gì?
Lưu Kỳ vỗ vỗ tay, liền thấy hai gã Phi Hổ Vệ áp tải một gã hộ vệ tiến vào. Phi Hổ Vệ áp tải gã hộ vệ kia tới trước người Lưu Kỳ, Lưu Kỳ hỏi:
- Là ai sắp xếp ngươi theo dõi chúng ta?
Trong mắt gã hộ vệ lóe lên tia sợ hãi, vội nói:
- Là Huyện Uý đại nhân sắp xếp, chuyện này không liên quan gì tới tiểu nhân, xin tướng quân tha mạng cho tiểu nhân.
Nghe gã hộ vệ nói, vẻ sợ hãi trong mắt Huyện Uý biến thành tuyệt vọng, rúm mình ngã xuống đất.
Lưu Kỳ quay đầu nhìn về phía Huyện Uý nói:
- Vì sao ngươi muốn theo dõi ta?
Hai mắt Huyện Uý vô thần thoáng liếc nhìn Lưu Kỳ nói:
- Các ngươi là Phi Hổ Quân ở Kinh Châu, ta là quan viên ở Giang Đông tự nhiên phải giám sát các ngươi.
Lưu Kỳ cũng không bất ngờ đối với câu trả lời của Huyện Uý, tiếp tục hỏi:
- Vì sao ngươi biết?
Huyện Uý cũng không nhiều lời vô ích, từ trong lòng lấy ra một tờ cáo thị đưa cho Lưu Kỳ.
Lưu Kỳ tiếp nhận, vừa thấy lập tức nở nụ cười tươi, trên tờ cáo thị ghi lại, khôi giáp binh khí trên người hơn nghìn kỵ binh của Lưu Kỳ đều là vũ khí có một không hai, chẳng trách Huyện Uý thấy bọn họ liền biết là Phi Hổ Quân. Hắn không ngờ Giang Đông vì tìm hắn mà tiêu phí nhiều công sức như vậy, hơn nữa bọn họ còn chưa xác nhận được mình có bên trong hơn nghìn kỵ binh này hay không?
Thu hồi bản cáo thị Lưu Kỳ chỉ tay về phía Huyện Uý, nói với Phi Hổ Vệ ở bên:
- Dẫn theo y, chúng ta rời khỏi thành.
Về phần những người khác trong phủ, Lưu Kỳ cũng không làm khó dễ.
Rất nhanh đoàn người đi tới cửa thành, lính thủ thành sớm nhận được lệnh từ Huyện Uý, không có lệnh của y không kẻ nào được rời khỏi thành, nhưng Huyện Uý hiện tại trong tay Lưu Kỳ, hơn nữa Huyện Uý thấy Lưu Kỳ không làm khó dễ người nhà mình vì thế cũng thành khẩn phối hợp, sai tướng thủ thành mở cửa thành. Dựa vào tám trăm binh mã trong huyện căn bản không phải đối thủ của Lưu Kỳ, còn không bằng trực tiếp mở cửa thành tránh thương vong.
Ra khỏi thành, Lưu Kỳ cũng không giết Huyện Uý, bởi giết một gã Huyện Uý đối với Giang Đông mà nói cũng không tính là tổn thất cho nên Lưu Kỳ lười động thủ, hắn đang lo lắng phải làm thế nào để rời khỏi Giang Đông.
Tình thế lúc này còn nghiêm trọng hơn so với hắn dự tính, không chỉ có Huyện Uý biết bọn họ ở Giang Đông, mà toàn bộ Giang Đông đều biết bọn họ đang ở Giang Đông. Gần nghìn kỵ binh của hắn ở đây đều là kỵ binh tinh nhuệ, nhưng đối với hơn mười vạn binh mã Giang Đông mà nói chính là trứng trọi đá, cho dù kỵ binh tinh nhuệ cũng không ngăn được. Hơn nữa trên cáo thị còn nói: Tôn Sách đã phái Đại Tướng Trình Phổ thống lĩnh binh mã phối hợp với binh mã các nơi bao vây diệt trừ bọn hộ, mặc kệ Lưu Kỳ nhìn nhận từ góc độ nào đi nữa, cũng thấy bọn họ thực sự gặp tai vạ khó tránh.
Trước còn vô số phiền toái, Lưu Kỳ quay đầu nhìn về phía Lâm Hạ nói:
- Từ huyện Trung Lăng đến thành Bà Dương nhanh nhất mất bao nhiêu thời gian?
Huyện Uý đã phái người thông báo với Thái Thú, Thái Thú này cũng không giống một Huyện Uý nhỏ nhoi chỉ có vài trăm binh mã.
Bạn cần đăng nhập để bình luận