Tam Quốc Tranh Phong

Chương 548

Phần lớn ánh mắt của mọi người hữu ý hoặc vô ý liếc vào một lều lớn cách đó không xa, lều lớn này vừa dựng lên tối này, mà vào trong đại trướng này đều là những tướng lĩnh có uy vọng cao nhất trong đại quân.
Trong đại trướng, Quách Gia một thân ảo vải ngồi ở vị trí đầu não, ở phía sau chính là Trình Dục, Tuân Du, và bốn năm mưu sĩ có vị trí tương đối cao, đối diện chính là hơn mười tên tướng lĩnh mặc khôi giáp Vu Cấm, Nhạc Tiến, Trương Liêu, Lý Điển, và Từ Hoảng.
- Trận chiến này liên quan đến thành bại, không được phép có bất cứ sai lầm nào, chủ công đã giao toàn bộ sự vụ lớn nhỏ trong đại doanh cho tại hạ, phàm là việc trong đại doanh đều có quyền quyết định, các vị tướng quân có thắc mắc gì không?
Quách Gia nhìn mọi người mở miệng nói.
Trầm mặc, tĩnh lặng!
Quách Gia nói xong, mọi người rơi vào tĩnh lặng, mọi người đều nín thở không hề có ý chất vấn.
Thấy mọi người như vậy, Quách Gia mới gật đầu cũng không giải thích nhiều, lúc này không phải là lúc giải thích:
- Vu tướng quân dẫn theo năm ngàn binh mã trấn thủ sườn đông của đại doanh, tất cả binh mã sườn đông đại doanh đều do tướng quân quản thúc, cho dù là ta tới sườn đông đại doanh cũng do tướng quân chỉ huy.
- Vâng.
Toàn thân Vu Cấm run lên, cao giọng đáp.
- Nhạc Tiến, Lý Điển, Từ Hoảng mỗi người dẫn theo năm ngàn binh mã trấn thủ ba mặt phía tây, nam, bắc của đại doanh, phàm là binh lính ba mặt này đều dưới sự quản thúc của ba vị.
Quách Gia nhìn về phía mấy người Nhạc Tiến nói.
- Vâng.
Mấy người Nhạc Tiến cùng đứng lên nói.
- Từ nay về sau, toàn bộ đại quân lui vào trong đại doanh mới tu sửa.
Quách Gia nhìn về phía mọi người nói.
- Vâng.
Mấy người Vu Cấm giật mình, trên mặt lộ ra vẻ mặt vui mừng. Đại doanh mới tu sửa chính là tứ bốn phía trong đại doanh các đó không xa dựng lên một đại doanh mới, đại doanh này nhỏ hơn bốn lần so với đại doanh cũ nhưng lại chắc chắn dị thường.
Năm ngàn người trấn thủ đại doanh cũ thì khó khăn nhưng trấn thủ đại doanh bên trong là thừa sức.
Mấy người Vu Cấm lĩnh mệnh mà đi, mỗi người dẫn theo năm ngàn binh mã trấn thủ bốn phía, trên giáo trường lập tức ít đi hai vạn người.
- Trương tướng quân dẫn theo năm ngàn binh mã trấn thủ nơi này, đề phòng có biến.
Quách Gia nói với Trương Liêu.
- Vâng.
Trương Liêu bình tĩnh nói.
Thấy Trương Liêu như vậy, trong lòng Quách Gia âm thầm tán thưởng, Trương Liêu quả là bình tĩnh mà cơ trí, nếu là người khác không được phái đi trấn thủ bốn phía đại doanh sớm đã đứng ngồi không yên, Trương Liêu có thể bình tĩnh như vậy, có thể thấy được chỗ bất phàm của hắn.
Quách Gia quay lại nhìn nói với Vương Lãng:
- Vương tướng quân phụ trách lương thảo vào đồ quân nhu trong đại doanh, nơi nào cần dùng đến thì ngươi phân phối, nhớ không được làm lỡ đại sự.
- Vâng.
Vương Lãng lộ vẻ mặt trịnh trọng gật đầu. Tuy trong đại doanh chỉ có mấy vạn người, kém xa so với đại doanh của Viên Thiệu nhưng lương thảo và đồ quân nhu cũng không ít, nhưng chuyện này đều phải ghi nhớ trong lòng, một khi có nơi nào dùng đến trong thời gian ngắn nhất phải phân phối đồ quân nhu đúng chỗ.
Chuyện này Vương Lãng cũng không xa lạ gì, nhưng lần này liên quan trọng đại, Vương Lãng cũng không dám lơ là.
Quách Gia lại nhìn Tưởng Tế nói:
- Tưởng tướng quân dẫn một ngàn ngời phụ trách cứu trị những người thương vong trong trận chiến.
Tưởng Tế sửng sốt, sau đó lập tức khom người lĩnh mệnh. Bình thường thì sau chiến sự mới cứu trị người bị thương, nhưng Quách Gia trịnh trọng như vậy hiển nhiên là muốn nói những người bị thương này cần được chăm sóc để tiếp tục tiến lên ngăn cản Viên binh.
Tình thế nghiêm trọng đến mức ấy ư, trong lòng Tưởng Tế kinh hãi không hiểu.
- Những người còn lại cùng ta trấn thủ nơi này, phòng ngừa có biến.
Nhìn những người còn lại trong trướng, Quách Gia nói.
- Vâng.
…………………….
Ngoại thành Thọ Xuân, cờ bay phấp phới, ba vạn binh mã Giang Đông đã dừng lại ở đây suốt mười ngày, mười ngày này ba vạn binh mã Giang Đông nghĩ vô số biện pháp để công phá thành Thọ Xuân nhưng đều bị đánh lui.
Một trên ngọn núi nhỏ, Tôn Sách nhíu mày đánh giá thành Thọ Xuân. Lúc này tâm tình của Tôn Sách cực kỳ không tốt, căn cứ theo tin tức truyền về từ Kinh Châu thì Kinh Châu không chỉ bắt Hán Trung mà dánh hạ cả thành Thượng Dung, tốc độ khuếch trương của Kinh Châu nhanh vượt quá dự liệu của y.
Ban đầu nghĩ Kinh Châu tấn công Hán Trung sẽ lâm vào thế giằng co cùng Hán Trung Trương Lỗ, nhưng tuyệt đối không ngờ Trương Lỗ đầu hàng Kinh Châu nhanh như vậy.
So với Kinh Châu thì Giang Đông khởi binh muộn hơn, lần thất bại lần trước ảnh hướng quả lớn tới Giang Đông. Tuy đám người Chu Du, Lỗ Túc hết sức cứu vãn nhưng toàn bộ Giang Đông vẫn có thái độ mềm nhũn như cũ, vừa vặn vào lúc này Sơn Việt tộc lại tác loạn nên Tôn Sách mất hơn một tháng mới có thể trấn áp phản loạn. Sau đó Tôn Sách lại thống lĩnh đại quân tới phía bắc Thọ Xuân, ban đầu nghĩ Giang Đông sẽ thuận buồm xuôi gó nhưng lại không như mong muốn, một Thọ Xuân nho nhỏ cũng chặn đường đi của đại quân.
Mặc dù đại quân đi qua có chiếm mấy huyện thành, nhưng chỉ cần đại quân vừa lui thì những huyện thành đó bất cứ lúc nào cũng có thể quy thuận Tào Tháo, chỉ có đánh hạ Thọ Xuân mới có thể hoàn toàn đoạt lại Cửu Giang quận từ tay Tào Tháo.
Có quận Cửu Giang thì Giang Đông mới xem như hoàn toàn đứng vững ở Giang Bắc, sau đó mới có thể liên tục phái đại quân đánh vào thế lực của Tào Tháo. Lúc này Tôn Sách đã không còn tâm tư muốn tranh giành thắng lợi với Kinh Châu, lúc này y chỉ muốn nhanh chóng phát triển thế lực của Giang Đông, ngoại trừ Kinh Châu thì chỉ có Giang Bắc, chỉ có công chiếm địa bàn của Tào Tháo mới có thể phát triển thế lực của Giang Đông một cách nhanh chóng.
Mà lúc này gần như tất cả binh lực của Tào Tháo đều tập trung đối kháng Viên Thiệu, không rảnh để ngăn cản Giang Đông. Ban đầu là y muốn thừa dịp Tào Tháo không rảnh để e dè Giang Đông tấn công Giang Bắc, không ngờ một thành Thọ Xuân nho nhỏ đã ngăn cản được đại quân của Giang Đông.
Suốt hai canh giờ chếm giết, bất kể là Viên binh trong đại doanh hay là Tào binh bên ngoài doanh đều tổn thất thê thảm.
Bởi vì hai bên đang chém giết giằng co nên mặc dù bốn phía có cung nỏ nhưng lại không thể phát huy tác dụng.
Hai canh giờ này, hai bên cùng chém giết không hề dừng lại một khắc nào, màu máu tươi ngập tràn toàn chiến trường, càng ngày càng nhiều binh lính bị thương vong, ngoài cửa doanh chồng chất vô số thi thể, máu tươi từ thân thể binh lính chảy ra để lại dấu vết trên chiến trường, binh lính hai bên khi giao chiến đều giẫm phải thi thể binh lính bên mình và của đối phương.
Binh lính của cả hai bên đều đã giết đỏ cả mắt, trong mắt bọn họ không thấy có bi thương chỉ thấy một khuôn mặt dữ tợn và đầy sát khí.
Tào Tháo nghiêm trọng nhìn chiến trường, một vạn binh mã mang tới ngoại trừ một ngàn binh mã để Tào Hồng mang ra ngoài, cũng chỉ còn năm trăm binh lính đứng ở phía sau là chưa tham chiến, năm trăm binh lính này là hộ vệ lâu năm của ông ta, mỗi một người đều là binh lính tinh nhuệ được chọn ra từ chi Hổ Báo kỵ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận