Tam Quốc Tranh Phong

Chương 160

- Hai vị tướng quân khỏi cần phải để ý, nếu nhìn thấy thì nói là nhìn thấy, hà cớ phải giấu giếm như vậy, ở đây chẳng có ai dám làm gì các vị cả.
Vị võ tướng ngồi ở phía trên đứng thẳng người lên và thận trọng nói:
- Đúng là vào sẩm tối hôm qua có trông thấy một binh sĩ hô to cấp báo tiến vào thành, sau đó trực tiếp đi vào phủ Thái Thú, hai người chúng ta và các vị đại nhân chờ đợi ngoài cửa phủ Thái Thú, chỉ là Thái Thú sai người ra thông báo là không có chuyện gì quan trọng nên chúng ta mới trở về.
Nghe viên võ tướng này nói xong, Vương Nghị liếc mắt nhìn về phía Hoàng Tổ nói:
- Hoàng Thái Thú, ngài có muốn nói thêm gì không?
Hoàng tổ ngẩng đầu chỉ tay về phía hai viên võ tướngnói:
- Hai người này và bổn Thái Thú có hận thù cá nhân vì thế không thế tin tưởng lời nói của bọn họ, hơn nữa những người khác đều nói chưa từng nhìn thấy, chỉ riêng có hai người này nói là nhìn thấy mà thôi, như vậy có thể thấy hai người này rõ ràng có thù oán cá nhân với bổn tướng, người như vậy làm sao có thể tin tưởng được.
Nói xong y quay ra ngoài cửa hô lớn:
- Người đâu giải hai tên này ra ngoài cho ta.
Hoàng Tổ vừa dứt lời thì bên ngoài chạy tới mấy tên lính tới áp giải hai người này đi, nhưng lại nghe Vương Nghị quát lớn:
- Thả họ ra, bổn tướng cho các ngươi biết hôm nay không ai được động tới họ.
Nghe thấy vậy mấy tên lính mặt cắt không còn giọt máu, liền thả ngay hai vị võ tướng kia ra, và không dám động tới họ nữa.
Sắc mặt Hoàng Tổ trở nên ngưng trọng, nhìn Vương Nghị nói:
- Việc bổn tướng xử lý quan viên Giang Hạ dường như không can hệ gì tới Vương tướng quân thì phải, mà Vương Tướng Quân dường như cũng chẳng có quyền mà ngăn cản hay ra lệnh cho bổn tướng.
Nói xong Y quay về phía mấy tên lính quát lớn:
- Mau giải đi.
Mấy tên lính nghe thấy tiếng quát lớn của Hoàng Tổ liền ngay lập tức áp giải hai vị võ tướng đi ngay, hai vị võ tướng này cũng ngày lập tức quay về phía Hoàng Tổ quát tháo ầm ĩ:
- Hoàng lão thất phu, hai người chúng ta chính là được Lưu Kinh Châu phái tới, nhà ngươi có quyền gì mà dám động tới chúng ta.
Thế nhưng hơn mười gã sĩ tốt chẳng hề do dự tiến tới đè hai người xuống đất áp giải ra khỏi đại điện.
Vương Nghị ở bên nhếch miệng cười lạnh, quát lớn ra ngoài cửa:
- Người đâu.
Vừa mới dứt lời, liền thấy hơn mười gã sĩ tốt Phi Hổ Vệ vọt tới, gã sĩ tốt dẫn đầu gật gật đầu đối với Vương Nghị, Vương Nghị liền nói với bọn họ:
- Ném mấy tên này ra ngoài cho ta.
Hơn mười sĩ tốt Phi Hổ Vệ lúc này vọt tới nắm chặt đám sĩ tốt vừa nãy, sau đó nâng bọn họ lên ném ra ngoài cửa, vào lúc này tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngừng khiến quan viên Giang Hạ trên đại điện sợ tới mức phát run. Hoàng Tổ ở bên cũng đứng lên quát:
- Vương Tướng Quân, chẳng lẽ ngươi muốn tạo phản?
Vương Nghị đứng dậy, cười và nhìn ra phía ngoài cửa quát lớn :
- Mang vào đây.
Vương Nghị vừa nói xong liền thấy hai gã sĩ tốt Phi Long Vệ đỡ một người tiến vào. Quan viên Giang Hạ trên đại điện thấy vậy sắc mặt đều xám xịt, mà ngay cả sắc mặt Hoàng Tổ cũng biến đổi, người này chính là sứ giả Phi Hổ Vệ ngày hôm qua tới đây, người này bị Hoàng Tổ giam trong đại lao, lúc này xuất hiện ở đây khiến Hoàng Tổ có thể suy đoán Phi Hổ Vệ đã công phá đại lao cứu người này ra. Nghĩ vậy Hoàng Tổ lại giận dữ nói:
- Vương Tướng Quân, người dám đụng binh trong phủ Thái Thú, người dám tạo phản?
Nói xong quát lớn ra phía ngoài cửa:
- Người đâu.
Thế nhưng lần này Hoàng Tổ hô lớn vài tiếng cũng không ai tiến vào.
Tám trăm Phi Hổ Vệ ngoài đại điện vây kín đại điện, ngoài ra hai nghìn Phi Long Vệ ở bên sườn qua qua lại lại canh giữ chặt chẽ phủ Thái Thú, tất thảy những sĩ tốt bên trong phủ Thái Thú lúc này đã bị tạm giam. Ngoài phủ Thái Thú, hai vạn Phi Long Quân cũng phong tỏa phủ Thái Thú không cho phép bất cứ kẻ nào ra vào.
Hoàng Tổ trên đại điện không thấy ai vào, Hoàng Tổ sao lại không biết chuyện đã xảy ra, Hoàng Tổ đột nhiên cười lớn, chỉ vào Vương Nghị, Văn Sính quát lớn:
- Các ngươi dám tự ý dụng binh đối với Giang Hạ ta, thực sự chẳng khác nào mưu phản, các người hãy chờ Trấn Nam Tướng Quân bao vây diệt trừ đi.
Thấy Hoàng Tổ lúc này còn chưa thấy rõ tình thế, Vương Nghị thoáng liếc mắt nhìn Ngụy Diên, Ngụy Diên đứng dậy lấy thẻ tre trên người mở ra đọc, trên thẻ tre chứa rất nhiều nội dung thế nhưng Hoàng Tổ và quan viên Giang Hạ chỉ nghe rõ một câu trong đó:
- Hễ là chuyện quân vụ Giang Hạ đều thuộc sự quản lý của Phi Long Quân – Văn Sính.
Giọng nói của Vương Nghị lạnh như băng khiến Hoàng Tổ trên đại điện đột nhiên trầm mặt, hoảng hốt nói:
- Không thể! Không thể nào!
Hoàng Tổ lắc đầu nhìn mọi người trên đại điện, đột nhiên nhìn về phía Lưu Kỳ, khóe miệng khẽ nhếch lên rồi đột nhiên bừng tỉnh chỉ tay về phía Lưu Kỳ nói:
- Chính là ngươi! Hóa ra là người!
Ngay sau đó Hoàng Tổ cười lớn nói với Lưu Kỳ:
- Không ngờ lão phu lại thua dưới tay tên tiểu tử vẫn còn lông tơ này.
Lưu Kỳ đặt chén rượu trên tay xuống, cười khẽ một tiếng nói:
- Không biết Hoàng Tướng Quân có ý gì? Hoàng Tướng Quân không phái viện binh, tại hạ tuy cảm thấy không ổn nhưng không dám vô lễ đối với Hoàng lão Tướng Quân, chỉ là Hoàng lão Tướng Quân cũng không nên giam giữ sứ giả Phi Hổ Quân.
Nói xong ra vẻ thở dài, nói:
- Hoàng lão Tướng Quân công lao rất lớn, ta nghĩ phụ thân chắc sẽ không trách tội Hoàng lão Tướng Quân.
Hoàng Tổ hừ lạnh một tiếng, nói:
- Tiểu tử Lưu Kỳ đừng làm bộ làm tịch, ngươi muốn gì thì nói thẳng ra.
Lúc này Hoàng Tổ đã bừng tỉnh lại, Văn Sính tuy có quyền quản lý việc quân vụ Giang Hạ nhưng chỉ là quản lý. Hoàng Tổ tuy bắt giữ sứ giả Phi Hổ Quân, nhưng so với công lao y chém chết Tôn Kiên thực không đáng gì, bởi vậy y mới có thể hỏi như thế.
Lưu Kỳ có chút ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Hoàng Tổ, không ngờ Hoàng Tổ nhanh chóng hiểu rõ vấn đề như thế, hơn nữa còn nghĩ tới điểm mấu chốt trong đó. Thế nhưng Lưu Kỳ cũng không để ý, lắc lắc đầu nói:
- Hoàng Tướng Quân thật biết nói đùa, Hoàng Tướng Quân tuy có sai lầm nhưng ta và Văn Tướng Quân cũng không có quyền xử trí, hiện tại cần phải giao cho phụ thân ta định đoạt.
Lưu Kỳ nói xong dừng lại một chút.
Hoàng Tổ ở bên cũng thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần việc này giao cho Lưu Biểu cũng có nghĩa là không có gì đáng phải giải quyết. Lại nghe Lưu Kỳ nói tiếp:
- Vì thế xin Hoàng lão Tướng Quân cùng bản công tử đi tới Tương Dương một chuyến mới được.
Câu nói này trực tiếp khiến Hoàng Tổ vừa thở phào nhẹ nhõm bỗng trợn mắt há mồn, y rốt cuộc hiểu được ý tứ của Lưu Kỳ. Y ở Giang Hạ cho dù là Lưu Biểu cũng không suy tính đến việc này kẻ khác càng không thể với tay tới, nhưng một khi tới Tương Dương rồi, nhưng kẻ trước kia y đắc tội sẽ hù thành một đám đưa y vào chỗ chết, tối thiểu nhất cũng không để y trở lại Giang Hạ, rất có khả năng phải chết già ở Tương Dương. Y đã già cũng không sao, nhưng Hoàng Xạ còn trẻ, nếu bị liên lụy sẽ không thể thuận buồm xuôi gió như bây giờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận