Tam Quốc Tranh Phong

Chương 297

Chỉ thấy hai gã tiểu tướng mới vừa rồi còn đang cổ vũ sĩ tốt, lúc này mắt trợn tròn hai tay nắm thật chặt hai tiễn vũ cắm ở trước ngực.
Một kiếm xuyên tim!
Hai gã tiểu tướng đều bị một mũi tên xuyên tim, khoảng cách giữa hai mũi tên không vượt qua hai lần hô hấp, thời gian ngắn ngủi đáp cung bắn tên nhắm trúng như thế, bắn xuyên tim hai gã tiểu tướng giữa đám đông, quả thực là đáng sợ.
Lúc này, tất cả sĩ tốt trong quân doanh đều không tự chủ được bắt đầu lại náo loạn, nói không chừng Tướng quân thật sự bị hắn chém giết đấy. Tiễn thuật chuẩn xác như thế, toàn bộ cả thành ngoại trừ Trương Tú ra chỉ sợ không ai bằng, không, dù là Trương Tú nói không chừng cũng so ra kém hơn.
- Người đầu hàng không giết!
Đang lúc sĩ tốt trong quân doanh hoảng sợ nhìn mũi tên trên ngực hai gã tiểu tướng, Ngụy Diên buông trường cung trong tay còn đang run rẩy, quả quyết quát lên.
Lực uy hiếp của câu quát đó còn lớn hơn so với tiểu tướng vừa rồi. Vừa rồi tiểu tướng hung thần ác sát đã bị chém giết, mà người chém giết hai bọn họ lại đang nói chuyện.
Thanh âm lạnh như băng, mang đầy sát khí truyền khắp toàn bộ quân doanh, khiến cho binh lính vốn đã sợ hãi cả người lạnh run lên.
- Người đầu hàng không giết!
Thanh âm Ngụy Diên vừa rơi, bên ngoài cửa doanh hơn ngàn tên Phi Hổ Quân đi theo cũng đột nhiên quát lên, trong thanh âm tràn đầy sát khí, làm cho cả quân doanh lại an tĩnh vài phần.
- Hoá ra chặn ở cửa không ngờ nhiều như thế.
Toàn bộ tất cả sĩ tốt trong quân doanh lúc này chỉ còn lại sự sợ hãi, nhiều người chắn ở cửa như vậy, dù là muốn lao ra cũng là không thể nào. Mà người ở bên ngoài quân doanh, chỉ cần ném vào hơn mười cây đuốc là có thể đốt cháy toàn bộ quân doanh, mà toàn bộ binh lính trong quân doanh cũng sẽ bị chết cháy trong này.
- Trong vòng một khắc buông binh khí, đi ra ngoài, nếu không giết không tha!
Ngụy Diên ngồi ngay ngắn ở trên lưng ngựa mắt lạnh nhìn binh lính đã dần dần sụp đổ, trong thanh âm không có chút cảm tình nào, lạnh lùng trống rỗng, làm người ta sợ hãi.
Theo thanh âm của Ngụy Diên, Phi Hổ Quân ngăn ở cửa ầm ầm mở ra một con đường vừa vặn có thể đủ một người đi qua.
- Bắt đầu tính giờ!
Ngụy Diên để lại một câu, thanh âm khiến cho sĩ tốt trong quân doanh có chút phát run sau khi quay đầu ngựa lại rời khỏi quân doanh.
Ngụy Diên rời khỏi, trong quân doanh lại lâm vào yên tĩnh, tất cả mọi người ngươi xem ta ta nhìn ngươi không biết nên làm như thế nào.
Rốt cục một gã sĩ tốt đứng ra, tất cả mọi người nhìn về phía người sĩ tốt này.
Bọn họ cũng đều biết người này, người này tên là Trần Sinh, là một hỏa đầu Binh trong quân doanh, người này nhà ngay tại Uyển Thành, trong nhà có già có trẻ, hơn nữa còn có một thê tử dung mạo xinh đẹp, đây là nguyên nhân tất cả mọi người biết rõ gã, hâm mộ gã.
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Trần Sinh run rẩy lê bước đi ra ngoài quân doanh.
Bên ngoài doanh môn Phi Hổ Quân chia làm hai bên, hai bên trường thương đứng thẳng, Trần Sinh không chút nghi ngờ nếu gã hơi có hành động khác thường, những thanh trường thương này sẽ đâm gã thành con nhím ngay.
Trần Sinh run run rẩy rẩy đi đến cuối, chỉ thấy Ngụy Diên đang ngồi ở trên ngựa mắt lạnh nhìn gã, ánh mắt của Ngụy Diên làm Trần Sinh có chút hối hận vì mình kích động như thế, nếu người này không tốt sẽ chém chết mình tại chỗ.
Trần Sinh làm như vậy chính là không yên lòng cha mẹ già vợ trẻ con thơ trong nhà già, ở trong loạn thế một nhà có thể đoàn tụ thật sự không dễ dàng, gã không muốn mất đi những thứ này, hơn nữa bản thân mình chẳng qua chỉ là một gã hỏa đầu Binh, đầu hàng hẳn là không coi vào đâu.
Nhưng khi bắt gặp gương mặt Ngụy Diên lạnh như băng, Trần Sinh lại sợ hãi, đang định tiến lên cầu xin tha thứ chợt nghe đến âm thanh Ngụy Diên lạnh như băng lại vang lên.
- Đứng ở một bên đi.
Ngụy Diên lạnh giọng quát.
- Đa tạ Tướng quân.
Âm thanh lạnh như băng đối với Trần Sinh mà nói không khác âm thanh của tự nhiên, muốn tiến lên nói cái gì đó ở nhà ngày ngày cầu nguyện các hạ bình an thì thấy Ngụy Diên đã quay đầu không nhìn gã nữa, Trần Sinh xấu hổ đi tới một bên. Nơi này bốn phía tất cả đều là Phi Hổ Quân, nhưng những Phi Hổ Quân nhìn qua cũng không có sát khí kinh người giống Phi Hổ Quân canh giữ ở cửa, khiến Trần Sinh thoáng an tâm không ít.
- Đứng ở một bên đi!
- Đa tạ Tướng quân!
Thanh âm rõ ràng truyền vào trong quân doanh lập tức khiến tất cả như nổ tung, một nhóm sĩ tốt đang định đi ra, chợt nghe một tiếng quát lạnh truyền vào.
- Một đám đi ra, nếu không, chết!
Trong quân doanh lập tức lại an tĩnh không ít, tuy nhiên một đám sĩ tốt vẫn giành trước đi ra ngoài quân doanh, một đám đi ra ngoài, những người của Ngụy Diên cũng không làm khó, khiến binh lính trong quân doanh an tâm không ít.
- Mấy người các ngươi lại đây!
Ngụy Diên chỉ vào ba mươi người đã đi ra rồi nói.
- Vâng. . .
Ba mươi người này ngươi xem ta ta nhìn ngươi, đều không biết có nên tiến lên hay không, ai biết vị Tướng quân này sẽ nuốt lời, vì hối hận mà chém bọn họ hay không, vừa rồi sự việc người này giết hai gã tiểu tướng vẫn còn quanh quẩn trong đầu bọn họ.
- Lại đây!
Ngụy Diên lại trầm giọng quát.
- Tướng. . . quân!
Vẫn là Trần Sinh đi lên trước tiên, giọng nói run rẩy.
- Đứng vào đây đi.
Ngụy Diên chỉ chỉ phía sau nói.
- Vâng.
Trần Sinh yên lặng đi đến phía sau Ngụy Diên. Những người khác cũng lặng yên đi đến phía sau Ngụy Diên.
Sau đó tất cả cứ theo lẽ thường, từng sĩ tốt từ trong quân doanh đi ra, đứng ở một bên.
- Dừng lại!
Ngụy Diên quát với Phi Hổ Quân.
- Ầm ầm!
Phi Hổ Quân đang cầm trường thương thẳng đứng chắn quân doanh, không cho một người nào đi ra.
- Tướng quân, một khắc còn chưa tới, vì sao ngươi cho dừng lại vậy?
- Tướng quân, tha cho ta đi, trên ta có già dưới có trẻ, ngươi hãy bỏ qua ta đi.
... ... ... ... ... ... .
- Câm mồm!
Ngụy Diên quát lớn một tiếng, mọi người đang ầm ĩ lập tức không dám lại nói nữa.
- Ngươi, sau này sẽ là Bách nhân tướng, thống lĩnh những người này.
Ngụy Diên chỉ vào Trần Sinh nói.
- Ta, Bách tướng nhân...
Hạnh phúc tới quá mau, khiến Trần Sinh không kịp phản ứng.
- Đúng vậy, một trăm người đây sau này sẽ là bộ hạ của ngươi, ai dám không nghe, ngươi lập tức trảm giết bọn chúng.
Ngụy Diên chỉ vào nơi Trần Sinh vừa đứng. Nơi đó vừa vặn đứng một trăm người, không nhiều cũng không ít.
- Đa tạ Tướng quân, đa tạ Tướng quân.
Trần Sinh hưng phấn, ta cũng là Tướng quân rồi. Trần Sinh lúc này cảm thấy may mắn vì lựa chọn của bản thân.
- Tiếp tục!
Ngụy Diên không để ý tới Trần Sinh nữa mà phân phó với Phi Hổ Quân.
- Ầm ầm!
Phi Hổ Quân lui ra phía sau một bước, tránh đường, để cho binh lính trong quân doanh đi ra.
Phản ứng lúc này của mọi người quả thật rất bất đồng, ba mươi người đứng ở phía sau Ngụy Diên vẻ mặt hưng phấn, Trần Sinh gặp may, có nghĩa bọn họ cũng sẽ gặp may, bọn họ có thể không cao hứng sao? Bọn họ này đều là nhân vật tép riu lăn lộn ở trong quân doanh không tốt mới đi ra trước tiên, không ngờ lại là một bước lên trời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận