Tam Quốc Tranh Phong

Chương 563

Một gã thám báo khoái mã đi tới trước chỗ đại quân hành quân, thấp giọng nói với Hoàng Trung.
- Ừ.
Hoàng Trung gật đầu, ánh mắt nghiêm nghị chợt lóe lên.
- Có tin tức gì của chủ công không?
Hoàng Trung hít một hơi thật sâu, nói, hiện giờ ông lo nhất là Lưu Kỳ, cho dù là chỗ khác xuất hiện biến cố, nhưng Tử Đồng không thể xuất hiện chút sai sót nào.
- Mấy canh giờ trước, chủ công dẫn dắt một vạn binh mã rời khỏi Tử Đồng, chạy tới Giang Du.
Lời nói thám báo không chút kinh ngạc, không ngừng nghỉ nói.
- Cái gì?
Hoàng Trung ngẩn người, trong lòng đặc biệt lo lắng, thực sự sợ sẽ gặp điều gì đó.
Nhìn mọi người trên đại điện, Lưu Chương cười nói:
- Một khi đã vậy thì còn sợ gì Kinh Châu nữa? Dù là tru sát Lưu Kỳ thì có sao?
Lưu Chương nói xong hai câu này, trên đại điện đột nhiên tĩnh lặng, mọi người đều trợn mắt há mồm nhìn Lưu Chương thật lâu, không nói gì.
Dường như không chú ý tới vẻ kinh ngạc của mọi người, Lưu Chương tiếp tục nói:
- Theo ta biết, hiện giờ Lưu Kỳ đang ở ngay quận Tử Đồng, bên trọng quận Tử Đồng chỉ có vẻn vẹn chưa tới một vạn binh mã Kinh Châu, hơn nữa phần lớn bọn họ phấn tán ở các nơi trong thành trì, hiện tại đúng là cơ hội tốt để giết Lưu Kỳ.
Lưu Chương nói xong, toàn đại điện đã lâm vào tĩnh lặng, cho dù là đám người Hoàng Quyền, Tiêu Chu cũng nhìn Lưu Chương với ánh mắt không thể tin nổi.
Mà những người khác nhìn Lưu Chương cũng với những ánh mắt khác nhau, có người thương hại, có người tức giận, có người bất đắc dĩ, nhưng khiếp sợ vẫn là nhiều hơn cả.
Tuy rằng Dương Hoài trong vòng mộ canh giờ đánh hạ Giang Du khiến mọi người kinh ngạc, nhưng cái này không có nghĩa là mọi người sẽ không sợ Kinh Châu.
Kinh Châu cũng không phải là chưa từng thất bại, lúc trước Lưu Kỳ rơi vào hố bẫy của Giang Đông, bị hơn mười vạn đại quân vây hãm, mọi người đều cho rằng Lưu Kỳ binh bại sẽ chết, nhưng kết quả ra sao? Giang Đông tổn binh hao tướng, mà ngay cả thê tử của Dương Châu Mục Tôn Sách cùng với đại tướng dưới trướng đều bị cướp đi, có thể nói Giang Đông vô cùng nhục nhã.
Ngay sau đó khi Thế gia dẫn đầu Thái thị đối nghịch với Lưu Kỳ, mắt thấy Lưu Kỳ sẽ bị đánh hạ, nhưng cuối cùng lại bị Lưu Kỳ tịch thu tài sản, tru di tam tộc, Lưu Kỳ dường như lần nữa chuyển bại thành thắng.
Đại hôn Lưu Kỳ, Giang Đông và Tào Tháo liên kết lại đối phó Kinh Châu, lại chịu mặt xám mày tro, mất hết thể diện.
... ... ... ... ...
Từng việc từng việc, uy danh của Lưu Kỳ từ bao giờ đã sớm dựng nên, hễn là địch nhân với Kinh Châu, không, chính xác phải là người đối địch với Lưu Kỳ, đều ở trong tình huống bị Lưu Kỳ chuyển bại thành thắng, kết cục hết sức thê thảm.
Lúc này nghe được Lưu Chương muốn giết Lưu Kỳ, trong lòng mọi người không ngừng chấn động, đầu tiên là không tin, tiếp theo là khiếp sợ, sau đó là hoang mang.
Dương Hoài chỉ mới đánh hạ được một thành, khách quan theo uy danh của Lưu Kỳ ở Kinh Châu mà nói, thực sự là quá nhỏ bé, không đáng kể, vậy Lưu Chương lấy đâu ra tự tin như vậy. Mọi người quay đầu nhìn về phía Tiêu Chu, mấy ngày nay Lưu Chương thay đổi cũng đều là người này, đều vì người này.
Tuy nhiên, lúc mọi người nhìn về phía Tiêu Chu cũng thấy bộ dạng Tiêu Chu không thể tin nổi nhìn về phía Lưu Chương, tức giận trong lòng Tiêu Chu cũng chỉ ít hơn một chút.
- Chủ công muốn giết Lưu Kỳ, mạt tướng nguyện tiên phong.
Mọi người đang trầm mặc hết sức thì mọt tiếng động vang lên, khiến cả đại điện chấn động đến vang vọng. Mọi người đột nhiên quay đầu, chỉ thấy người đang nói chính là đại tướng Lôi Đồng dưới trướng Lưu Chương.
- Được, một khi đã vậy thì lệnh cho ngươi dẫn dắt năm vạn binh mã tấn công Tử Đồng, Lý Nghiêm theo bên phụ tá, nhất định phải tru sát được Lưu Kỳ.
Lúc này Lưu Chương đứng dậy, cao giọng quát.
- Rõ.
Lôi Đồng khom mình thi lễ. Cùng lúc đó ở bên cạnh Lôi Đồng, có một thanh niên mặc nho bào màu trắng cũng đang đứng lên, khom người lĩnh mệnh với Lôi Đồng, đó chính là Lý Nghiêm.
Tuy rằng vừa mới đầu nhập Ích Châu, nhưng lại rất được Lưu Chương tín nhiệm, lúc này Lưu Chương không hề do dự, cho phép dẫn dắt hai mươi vạn đại quân tiến ra Bắc, Lỳ Nghiêm không thể bỏ qua công lao này.
Phản ứng của Lưu Chương làm cho mọi người trên đại điện cả kinh, tuy nhiên ánh mắt mọi người nhìn về phía Lưu Chương cũng có phần đã hiểu rõ tường tận.
Lưu Chương này rõ ràng đã sớm định phải hạ sát Lưu Kỳ rồi, muốn đề xuất việc này cho bọn họ tranh luận, chẳng qua là muốn xem mọi người phản ứng như thế nào thôi, nếu không tại sao tin Dương Hoài thắng trận lại truyền tới đúng lúc như vậy, Lưu Chương ngay lập tức quyết định việc này.
Nghĩ tới đây, tình huống Dương Hoài tấn công Giang Du và lần này kì lạ là Dương Hoài lại đưa tin chiến thắng trở về, trong lòng mọi người đã hiểu rõ vài phần, xem ra Châu Mục đại nhân đã sớm mưu đồ chuyện này.
Tuy nhiên, một Lưu Chương luôn luôn nhu nhược, vô năng từ bao giờ đã có tâm cơ như vậy rồi, sự tình đến giờ phút này, cho dù là ai cũng chẳng nghĩ chuyện từ đầu tới cuối là do một tay Lưu Chương làm trò.
Chẳng lẽ là Tiêu Chu? Tâm tư mọi người đều đoán được hẳn là phải có người nào đó ở sau lưng Lưu Chương bày mưu tính kế?
Không để ý đến suy nghĩ của mọi người, Lưu Chương lại nói.
- Phải nhanh chóng đánh hạ ba thành Miên Dương, nhưng nhưng thành trì khác cũng không thể lơi lỏng, hơn nữa, một khi đã đánh hạ ba thành rồi, đại quân có thể tiếp tục tiến vào quận Tử Đồng, đến lúc đó có thể nhân cơ hội này thối quét luôn Hán Trung và những nơi khác, thậm chí ngay cả Thượng Dung cũng sẽ rơi vào tay ta. Lãnh Bao dẫn dắt hai vạn binh mã bất cứ khi nào cũng đợi lệnh, một khi đánh hạ ba thành coi như sẽ tiến thẳng đến Kiếm Các, nhập Hán Trung.
- Rõ.
Lãnh Bao đứng dậy, khom người lĩnh mệnh.
Quận Ba Tây.
Từ khi sau lúc Hoàng Trung tiến đến tấn công quận Ba Tây, toàn bộ quận Ba Tây chính là thần hồn nát thần tính, vốn nghĩ sẽ có một trận chiến đấu ác liệt, nhưng trước khi đại chiến Hoàng Trung lại dẫn dắt hai vạn binh mã đột ngột chuyển tới quận Âm Bình, khiến Nghiêm Nhan vốn dĩ gấp gáp tụ tập một vạn binh mã trở nên uổng công lo lắng một hồi.
Ngay sau đó lại cảm thấy hết sức buồn phiền, Hoàng Trung này làm như vậy rõ ràng chẳng coi hắn ra gì.
Lưu Chương tụ tập hai mươi vạn đại quân Bắc tiến hắn bắt đầu nghĩ sẽ dẫn dắt binh mã dưới trướng tiến đến bàn cùng, nhưng trước khi đi lại nhận được lệnh của Lưu Chương, nói hắn ở chỗ đợi mệnh, không được di chuyển.
Điều này làm cho Nghiêm Nhan ngơ ngác, trong lòng không khỏi tức giận, tuy rằng tụ tập hai mươi vạn đại quân một chỗ có thể đè sập binh mã Kinh Châu, nhưng nếu chia hai mươi vạn đại quân ra mấy đường, cũng có thể làm cho binh mã Kinh Châu bận túi bụi.
Như vậy vừa có thể phòng bị biến cố sau này, vừa có thể đánh tan Kinh Châu, đây vốn là giải pháp tốt nhất trong lòng Nghiêm Nhan, lúc này bị một lệnh cấm của Lưu Chương xóa bỏ toàn bộ.
- Châu Mục đại nhân đang muốn nhắm đánh cái gì đây?
Bạn cần đăng nhập để bình luận