Tam Quốc Tranh Phong

Chương 316

Lưu Kỳ trọng đãi Trương Tùng không chỉ là vì Trương Tùng, mà còn là vì bạn tốt của Trương Tùng Pháp Chính. Pháp Chính cũng có tài kinh thiên, địa vị trong lòng Lưu Bị thậm chí cao hơn Quan Vũ, Trương Phi, chỉ cần có thể thuyết phục được Trương Tùng là có thể lôi kéo được một số lớn kẻ sĩ ở Ích Châu, đối với việc hắn thu phục thế gia Ích Châu sẽ trợ giúp rất lớn.
Nghe được lời Lưu Kỳ nói ánh mắt Trương Tùng chợt lóe sáng, y mới tới phủ Lưu Kỳ mà được Lưu Kỳ trọng đãi như thế, trong lòng đối với Lưu Kỳ cũng hết sức hài lòng, hiện giờ lại thấy Lưu Kỳ khiêm tốn thỉnh giáo dĩ nhiên trong lòng thoải mái.
Y biết rõ Lưu Kỳ thực sự không phải là không cách nào, mà là đang thử y. Mấy người bên cạnh Lưu Kỳ y đã gặp qua rồi, mấy người đó ở Kinh Châu uy vọng rất cao, tài năng đều không tầm thường, nhân vật như vậy tự nhiên sẽ bày mưu tính kế cho Lưu Kỳ, Lưu Kỳ nói như thế chẳng qua là đang hỏi y nếu Lưu Kỳ xuất binh Ích Châu, mình có thể trợ giúp hay không mà thôi.
- Ha ha, Đại công tử không cần lo lắng, bởi vì cái gọi là thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, ta nghĩ trong lòng Đại công tử hẳn là đã có đáp án, chỉ cần Đại công tử chỉnh đốn lại Tương Dương, khiến cho Kinh Châu có thể trở nên bền chắc như thép, khí thế Kinh Châu ắt thiên hạ khó chắn, đến lúc đó lo lắng của Đại công tử sẽ không đáng kể.
Trương Tùng lắc đầu nói.
- Hài, chỉ có điều đến lúc đó sẽ phải đối địch với tiên sinh, trong lòng khó tránh khỏi có chút không muốn, hy vọng tiên sinh đến lúc đó đừng trách tại hạ mới được.
Lưu Kỳ đơn giản nói thẳng, không che che lấp lấp nữa.
- Ý chí của Đại công tử không phải người bình thường có thể có được đấy, nếu trong lòng Đại công tử đã quyết định vậy không ngại buông mở phía trái, không cần quá mức để ý ngôn luận thiên hạ này. Về phần tại hạ, thế sự khó liệu ai có thể nói rõ được chứ. Nói không chừng đến lúc đó lại sẽ cùng Đại công tử cùng nhau nâng cốc ngôn hoan.
Trương Tùng cười cười cũng không phản đối ý tứ trong lời nói của Lưu Kỳ.
- Ồ, đấy mới là vấn đề.
Lưu Kỳ không khỏi nhíu mày. Hắn khác với Lưu Bị. Thanh danh Lưu Bị trải rộng khắp thiên hạ, dù là đánh hạ Ích CHân cũng khiến cho dân chúng, sĩ tộc Ích Châu đều quy thuận. Nhưng Lưu Kỳ hắn chỉ là một tiểu tử mới ra đời mà thôi, đến lúc đó đánh hạ Ích Chân cũng phải mất rất nhiều công sức
- Đại công tử không cần để ý. Đại công tử tuổi trẻ đã có nhiều hành động kinh người, thanh danh đã truyền ra ngoài, có thể tưởng tượng không lâu sau đó Đại công tử tất sẽ vang danh khắp thiên hạ, cùng đám người Tào Tháo, Viên Bản Sơ đứng vững trong thiên hạ, đến lúc đó tất cả vấn đề có thể giải quyết dễ dàng.
Trương Tùng lắc đầu nói.
Thanh danh không phải một ngày hay hai ngày có thể tạo nên được, đừng nhìn Lưu Kỳ ở Kinh Châu đang cực thịnh, nhưng so sánh với đám người Tào Tháo, Viên Thiệu, quả thực là cách biệt một trời. Những việc Lưu Kỳ làm không phải người bình thường có thể làm được đấy, nhưng các vị chư hầu thiên hạ hôm nay, ai mà không lòng ôm chí lớn, chinh chiến thiên hạ chứ.
Hơn nữa các chư hầu thiên hạ hôm nay được biết đến, hơn phân nửa đều do năm đó đã tham gia đại chiến chinh phạt Đổng Trác, sau đó lại nam chinh bắc chiến quét dọn bình chướng trở thành chư hầu một phương. Mà Tôn Sách lại tuổi trẻ thì kế thừa phụ chí, mấy năm ngắn ngủn đã thống nhất Giang Đông, danh tiếng Tiểu Bá Vương thiên hạ hôm nay không người nào không biết.
Những nhân vật nổi tiếng đó không ai không biết, còn Lưu Kỳ chỉ vẻn vẹn một số người ở tầng lớp trên mới biết đến hắn, chỉ có những sĩ tộc quan tâm thế cục thiên hạ mới biết đến danh tiếng Lưu Kỳ.
- Aii, thanh danh không phải một sớm một chiều có thể tạo dựng lên đấy, lúc này cũng chỉ có thể đi một bước xem từng bước. Nghe nói Ích Châu địa thế hiểm yếu, dễ thủ khó công, dù là Tào Tháo muốn thâu tóm Ích Châu cũng phải phí trên hơn mười năm thời gian mới được. Thế lực Kinh Châu đơn bạc đã quyết định tạm thời kết minh cùng Ích Châu Viên Thiệu, xem có thể trong trânh đại chiến lấy được một ít ích lợi hay không.
Lưu Kỳ thở dài nói.
- Ồ! Kinh Châu vậy mà cùng Viên Thiệu kết minh rồi hả?
Trương Tùng lúc này quá sợ hãi nói.
- Đúng vậy, ngay tại tiên sinh tiến đến không lâu, tại hạ mới vừa cùng Công Dữ tiên sinh ký xong minh ước. Hiện giờ Công Dữ tiên sinh đã rời khỏi Tương Dương trở về Ký Châu rồi.
Lưu Kỳ gật gật đầu.
- Ôi. . . Đại công tử sai rồi!
Sắc mặt Trương Tùng có chút khổ sở nhìn Lưu Kỳ, bộ dạng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Y dù thế nào cũng không nghĩ đến Lưu Kỳ vậy mà sẽ đáp ứng cùng Viên Thiệu kết minh.
Trương Tùng không đợi Lưu Kỳ lên tiếng đã nói tiếp:
- Cùng Viên Bản Sơ kết minh chính là bảo hổ lột da, dù tương lai Viên Bản Sơ thắng, Kinh Châu cũng không chút ích lợi nào, nói không chừng còn có thể gia tốc diệt vong. Nếu Tào Tháo thắng, Kinh Châu chẳng phải là rước họa vào thân đó ư. Đại công tử, hành động này thật sự là không khôn ngoan.
- Ta cũng không cách nào, hơn nữa Kinh Châu tuy rằng cùng Viên Bản Sơ kết minh, nhưng làm như thế nào vẫn do phụ thân định đoạt, nếu thời cơ không thỏa đáng, chỉ cần câu nói đầu tiên của phụ thân có thể đem minh ước giải trừ.
Lưu Kỳ giải thích nói.
- Chỉ sợ dù là giải trừ cũng không làm nên chuyện gì, hành động này của Đại công tử thật sự là lỗ mãng. Ích Châu tuy rằng nhìn qua dễ thủ khó công, nhưng quả thật miệng cọp gan thỏ, chỉ cần Đại công tử ứng phó được lợi, dù là một Ích Châu cũng nằm trong câu nói của Đại công tử.
Trương Tùng bất đắc dĩ nói.
- Đa tạ tiên sinh nhắc nhở, việc này ta sẽ suy tính kỹ hơn.
Lưu Kỳ chắp tay nói.
- Tiên sinh sinh ở Ích Châu, đối với thế cục Ích Châu nói vậy hẳn là vô cùng hiểu rõ, không biết tiên sinh có thể giải thích nghi hoặc cho tại hạ hay không.
Lưu Kỳ chắp tay nói.
- Thế cục Ích Châu tuy rằng ở ngoài mặt gió êm sóng lặng, nhưng bên trong lại sóng ngầm mãnh liệt. Từ khi Ích Châu Mục Lưu Quân Lang (Lưu Yên) chết bệnh, thế gia Ích Châu e sợ cho đời sau kế thừa Lưu Quân Lang chiếu theo kế sách loại trừ chèn ép đối với thế gia, nên đã lập tức liên hợp đề cử Lưu Quý Ngọc kế thừa Ích Châu Mục. Mấy năm nay tuy rằng vẫn gió êm sóng lặng, nhưng Lưu Quý Ngọc và thế gia Ích Châu cũng tranh đấu gay gắt không ngừng, chỉ cần có thể nắm lấy cơ hội cũng không phải là không bắt tay vào từ nội bộ được.
Trương Tùng lúc này đứng trên lập trường một kẻ mưu sĩ, làm một người ngoài phân tích cho Lưu Kỳ.
- Vậy không biết tiên sinh cho rằng, trước tiên là lấy Hán Trung hay là lấy Ích Châu trước?
Lưu Kỳ lại chắp tay nói.
Nghe Lưu Kỳ nói như vậy, trong lòng Trương Tùng kinh hãi, y đã đánh giá thấp dã tâm của Lưu Kỳ, dựa theo lời Lưu Kỳ nói Ích Châu và Hán Trung chẳng qua là vấn đề trước sau, có thể tưởng tượng hiện giờ thế lực Kinh Châu còn có Ích Châu và Hán Trung, thế lực của Lưu Kỳ lớn như thế nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận