Tam Quốc Tranh Phong

Chương 257

Lưu Kỳ nói một hơi nhiều như vậy rồi cầm chén trà trên bàn một hơi uống cạn sạch, rồi mới ngẩng đầu lên nhìn Bàng Thống.
Bàng Thống lúc này lại có chút ngoài ý muốn nhìn Lưu Kỳ, những thứ này mặc dù có một chút thay đổi, nhưng hiệu quả thật khó có thể tưởng tượng, đến lúc đó quyền lợi của thiên tử đều tăng lên rất nhiều.
- Về phần thể chế quân sự, tuy chưa thể nói tỉ mỉ, nhưng có thể khẳng định nhất định phải hủy bỏ đất phong vương hầu, đổi thành bổng lộc thưởng cho đúng lúc. Nói cách khác người có chức tước có thể đời đời truyền thừa, nhưng chỉ có thể có bổng lộc không thể có đất phong, hơn nữa hầu tước và Vương không thể nắm giữ binh quyền.
Lưu Kỳ trầm giọng nói.
Nghe được Lưu Kỳ nói những lời này rốt cục sắc mặt Bàng Thống cũng thay đổi, từ xưa Vương Hầu nắm giữ binh quyền đều ngạo mạn vô số, Lưu Kỳ làn như thế này tuy nhiên có thể đem họa này diệt trừ hoàn toàn, nhưng muốn thực hiện thì đúng là đã khó càng thêm khó, nếu không có đất phong, chức tước cũng chỉ là một loại tượng trưng thôi. Dù là y cũng không khỏi lo lắng cho Lưu Kỳ, quân chế như vậy bắt đầu thực thi tất nhiên lực cản cũng thật mạnh.
- Đương nhiên, chỉ có điều những thứ này chỉ là một hình thức ban đầu mà thôi, cách thời điểm thực thi còn rất xa, tuy nhiên nếu không phải có khả năng thống nhất thiên hạ thì những thứ này đều là ảo tưởng.
Lưu Kỳ còn muốn nói phải thành lập học viện quân sự, tuy nhiên ngẫm nghĩ một chút vẫn là không nói.
- Thiên hạ hôm nay đang thời buổi loạn lạc đúng là thời cơ tốt tạo dựng sự nghiệp, để thực thi nhưng chính sách này là rất khó thực hiện được, còn cần Sĩ Nguyên tương trợ.
Lưu Kỳ hành lễ với Bàng Thống nói.
- Việc này….
Trong khoảng thời gian ngắn Bàng Thống khó có thể quyết định được. Đích xác điều kiện và ý tưởng của Lưu Kỳ đã làm cho tim y đập loạn, toàn bộ thiên hạ có thể có tầm nhìn như Lưu Kỳ đích xác là rất hiếm thấy, nhưng trải qua một hồi nói chuyện với nhau y vẫn do dự việc có nên hiệu lực cho Lưy Kỳ hay không.
- Thôi, nếu không được, sau này rời đi là được.
Bàng Thống thở dài, thực không muốn bỏ qua cơ hội lần này.
Đối với Lưu Kỳ, Bàng Thống cuối cùng vẫn ôm thêm vài phần hi vọng. Không chỉ vì Lưu Kỳ có thể trong thời gian ngắn khiến cho tình cảnh của mình nghịch chuyển, thành công nắm trong tay Kinh Châu, cũng bởi vì điều kiện Lưu Kỳ đưa ra. Về phần cải cách quan chế quân chế theo như lời Lưu Kỳ lại có chút xa vời, cho dù lúc này Lưu Kỳ là người thừa kế Kinh Châu cũng chẳng qua chỉ là một trong chư hầu trong thiện hạ. Tuy nhiên cũng bởi vậy Bàng Thống thấy được Lưu Kỳ có tầm nhìn xa trông rộng.
Y quyết định giúp đỡ Lưu Kỳ, một mặt là bởi vì Lưu Kỳ đủ thẳng thắn không có giấu diếm y cái gì, nói y uy tín hoặc là kinh nghiệm không đủ là sự thật, Lưu Kỳ không có vì điểm này mà đối với y che giấu, y quả thật rất tán thành. Về phương diện khác cũng là bởi vì Kinh Châu có đủ thực lực tranh bá thiên hạ, Kinh Châu văn phong cực thịnh nên nhân tài rất nhiều, hơn nữa còn có hơn mười vạn tinh binh, ngần ấy thôi cũng để cho Lưu Kỳ cùng với các chư hầu tranh chấp rồi.
- Một khi đã như vậy ta đây mưu một chức quan nhàn tản dưới trướng Đại công tử được không.
Như là đã quyết định Bàng Thống cũng không do dự liền nói ngay.
- Ồ ….
Lưu Kỳ sững sờ, hắn không nghĩ tới Bàng Thống nhanh như vậy đáp ứng thỉnh cầu của hắn, lập tức tỉnh ngộ lại cười to nói:
- Ha ha, Sĩ Nguyên có thể gia nhập ta cầu còn không được nha.
- Bái kiến chủ công.
Bàng Thống đứng dậy hạ bái nói.
- Mau mau đứng dậy.
Lưu Kỳ vội vàng tiến lên đỡ dậy Bàng Thống nói:
- Có Sĩ Nguyên tương trợ, thiên hạ này chắc chắn là thiên địa của Lưu Kỳ ta rồi.
- Chủ công khen trật rồi.
Bàng Thống khom người nói.
- Ha ha, trước mắt đúng lúc có một việc cần phải có Sĩ Nguyên giúp đỡ.
Lưu Kỳ nâng Bàng Thống nói chuyện thu hồi Uyển Thành cho Bàng Thống.
- Trước mắt cũng chỉ có Sĩ Nguyên phù hợp đi vào tiếp ứng Quý Thường, với năng lực của Giả Hủ chỉ sợ Quý Thường sẽ không kiên trì được bao lâu, mà lần đi này Sĩ Nguyên cũng không để người ta chú ý cũng có thể dẫn Giả Hủ Tương Dương.
Lưu Kỳ nhìn Bàng Thống nói.
Bàng Thống có chút kinh ngạc, tầm qua trọng của Uyển Thành đối với Kinh Châu không thể nói rõ, sau khi thu hồi Kinh Châu tiến có thể công, lui có thể thủ, Kinh Châu mới có thể an định lại. Một địa phương trọng yếu như thế nắm giữ ở trong tay Trương Tú thật có chút không ổn. Một khi Lưu Kỳ nắm trong tay Uyển Thành, như vậy Tào Tháo phương Bắc không có khả năng không kiêng nể gì mà cùng Viên Thiệu quyết chiến, tất nhiên sẽ lưu lại một bộ phận quân đội đề phòng Lưu Kỳ đánh lén.
- Chủ công yên tâm, ta nhất định sẽ không để cho chủ công thất vọng.
Bàng Thống cảm kích nói.
Lưu Kỳ đem chuyện trọng yếu như vậy giao cho y, chính là muốn cho y công trạng, bằng không Kinh Châu nhiều người như vậy tại sao lại cố tình chọn trúng y, chỉ là Từ Nguyên Trực một người là có thể đem việc này xử lý tốt. Vừa mới đến cậy nhờ Lưu Kỳ, lại có thể được Lưu Kỳ tín tưởng và giao nhiệm vụ cho, trong lòng y có chút cảm động.
- Tốt, có Sĩ Nguyên ra tay, nghĩ muốn dẫn Giả Hủ tới Tương Dương không khó.
Lưu Kỳ cười nói.
Giả Hủ tài không thua Bàng Thống, thậm chí còn hơn lúc trước, dù sao Giả Hủ đã hơn bốn mươi tuổi rồi trước sau thay đổi vài cái chủ công, kinh nghiệm không phải là Bàng Thống có thể so với đấy, nhưng cho dù là Giả Hủ kinh nghiệm đến thế nào, cũng sẽ không dự đoán được Lưu Kỳ sẽ lấy mình ra khai đao, hơn nữa tài năng của Bàng Thống có thể làm cho Giả Hủ không có chút nào đề phòng tới Tương Dương có thể nói là dễ như trở bàn tay.
- Cuối tháng là thời điểm sẽ tổ chức đại hôn, Sĩ Nguyên cần phải cố gắng dẫn Gỉa Hủ đến trước khi ta cử hành hôn lễ, như vậy chúng ta mới có thể hành động khi người ta không đề phòng vừa mới thu hồi được Uyển Thành.
Lưu Kỳ nhìn Bàng Thống nói.
- Chủ công yên tâm, trước cuối tháng Giả Hủ tất nhiên sẽ đến thành Tương Dương.
Bàng Thống đã biết Lưu Kỳ có thể còn có hậu chiêu.
- Ừ, đợi lát nữa ngươi và ta cùng nhau trở về, ta sẽ cho ngươi một phần công văn, lệnh ngươi tạm thời làm quan viên tiếp đãi Giả Hủ, tiếp đãi một chuyến này của Giả Hủ.
Lưu kỳ nói:
- Ngươi hẳn muốn chuẩn bị vài thứ đúng không?
- Thuộc hạ không vật dư thừa, không cần thu dọn đồ đạc, tuy nhiên muốn tạm biệt với thúc phụ, chủ công lúc đi cứ việc phân phó một tiếng là được.
Bàng Thống chắp tay nói, y biết rằng Lưu Kỳ lần này tới không chỉ có riêng là vì y. Nói xong Bàng Thống đối với Lưu Kỳ thi lễ một cái xoay người rời đi.
Đợi đến lúc Bàng Thống rời khỏi, Lưu Kỳ mới tỉnh ngộ lại, hắn không ngờ lại quên cả chuyện Kiều công đi, cũng không biết lúc này sự tình như thế nào, Tân Hiến Anh thuyết phục được Kiều công rồi hay chưa.
Lưu Kỳ gọi một người tới dẫn đường cho hắn đi đến viện lạc của Kiều công, trên đường đi thỉnh thoảng gặp người qua lại, không bao lâu Lưu Kỳ đã đi tới ngoài viện, đứng ở bên ngoài cửa viện, Lưu Kỳ có thể nghe được trong nội viện có tiếng cười vui.
Bạn cần đăng nhập để bình luận