Tam Quốc Tranh Phong

Chương 302

- Bách Điểu Triều Phượng Thương!
Sau khi đã đấu hơn mười hiệp, cuối cùng Trương Tú cũng đã nhịn không được sử dụng thương pháp Bách Điểu Trường Phượng thương lợi hại nhất của mình, chỉ thấy Trương Tú một hơi quét ngang bức lui Cam Ninh, tay cầm trường thương thân hình đột nhiên đứng trang nghiêm, trường thương trong tay đột nhiên thu về, sau đó lại mạnh liệt đâm ra, công phu trong một lúc huy động trường thương, thân ảnh giống như phượng hoàng lay động, phượng hoàng cúi đầu vươn móng, đột nhiên đáp xuống, hướng tới Cam Ninh phóng đi.
- Đây là Bách Điểu Triều Phượng Thương? Chả trách chủ công đối Trương Tú lại coi trọng như thế, thương pháp như vậy đích thực đã đạt đến đỉnh cao, không biết Đồng Uyên đại sư sáng chế ra bộ thương pháp này lại khí phách bậc nào?
Bàng Thống chấn kinh trong lòng, y tuy không tinh thông võ nghệ nhưng đã học qua lục nghệ nho gia, dĩ nhiên có thể nhìn ra thương pháp Trương Tú bất phàm, đồng thời đối với người sáng tạo ra thương pháp này cũng phi thường bội phục. Danh tiếng của Đồng Uyên tuy vang dội nhưng giờ này nhìn thấy thương pháp của đồ đệ ông ta y đã biết được Đồng Uyên cũng không phải chỉ có hư danh.
- Ôi…
Ngô Hùng có chút lo lắng nhìn Cam Ninh. Thương pháp Trương Tú tinh thâm như vậy, cũng không biết Cam Ninh có thể ngăn cản được hay không.
Trên giáo trường, sắc mặt Cam Ninh nghiêm trọng nhìn vào hư ảnh Phượng Hoàng đang lao đến, tay nắm chặt đơn kích đột nhiên lại tiến về phía trước một bước, đơn kích vũ động bổ về phía đầu của Phượng Hoàng.
- Keng!
Phượng Hoàng đang đáp xuống lập tức tiêu tán, ngay sau đó Cam Ninh cùng Trương Tú cũng bị lực va đập chấn động mà lùi về phía sau mấy bước.
Trương Tú kinh ngạc nhìn Cam Ninh, hắn đã dùng Bách Điểu Triều Phượng Thương thời gian lâu như vậy nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy có người phá được thương pháp của hắn. Không nói như thế cần bao nhiêu khí lực, mà chỉ cần dựa vào lực cánh tay để phá Bách Điểu Triều Phượng Thương đang ngay trước mắt thì không phải người bình thường có thể làm được.
- Haha!
Trương Tú giương mắt nhìn cánh tay run rẩy của Cam Ninh, hiển nhiên cú va đụng vừa nãy đã khiến hắn ta ăn thiệt thòi, trường thương trong tay thuận thế kích vũ, tiếp theo dùng Bách Điểu Triều Phượng thương liên tiếp ra chiêu, uy lực càng lúc càng lớn, công kích không chỉ dừng ở cảnh giới bình thường, một khi bị cuốn lấy thì muốn thoát thân lại rất khó. Mà phương pháp của Cam Ninh tuy rằng đơn giản, nhưng lại rất hữu hiệu, một chiêu liền thoát khỏi công kích của Bách Điểu Triều Phượng Thương, khiến Trương Tú nhất thời cũng hết cách.
Thương ảnh bổ sung lần nữa khiến Phượng hoàng xuất hiện, lần này ảo ảnh Phượng Hoàng không giống vừa nãy, bốn phía có vô số hào quang, nhìn như yếu ớt không thể nhìn ra nhưng những hòa quang này lại là hư ảnh của mũi thương, một khi bị những hư ảnh này chạm đến, toàn thân nhất định sẽ lưu lại những vết thương thật sâu.
Cam Ninh cũng giống như lần trước cái gì cũng không để ý, đơn kích trong tay lại lần nữa bổ về phía phượng hoàng, không để ý đường lui, nếu như phượng hoàng không ngã thì không từ bỏ.
Một lần, hai lần, ba lần….
Tổng cộng sáu lần, Cam Ninh múa đơn kích đem ảo ảnh phượng hoàng chém thành hư vô, sắc mặt càng ngày càng ngưng trọng, cơn đau nhức trên cánh tay càng ngày càng truyền đến kịch liệt, đến lần thứ sáu thậm chí đã biến thành đau kịch liệt, cảm giác như vậy liền biết được y đã thụ thương rồi.
Sắc mặt Cam Ninh ngưng trọng, còn Trương Tú đối diện lại sầu khổ, mình đã dùng Bách Điểu Triều Phượng thương mà mình tự hào lại bị người trước mắt dùng phương pháp thô bạo như vậy phá vỡ, thực sự khiến hắn cảm thấy có chút nghẹn khuất, hơn nữa lúc này khí lực toàn thân cũng đã không còn nhiều, Bách Điểu Triều Phượng thương tuy uy lực kinh người nhưng lại cần khí lực rất lớn, liên tiếp sử dụng sáu chiêu đã khiến hắn toàn thân cảm thấy có chút bủn rủn.
- Còn có một chiêu cuối cùng, chỉ cần ngươi có thể tiếp đươc, thì coi như ta thua.
Trương Tú hít một hơi thật sâu, hắn đối với tình cảnh hiện tại vô cùng rõ ràng, dùng chiêu Bách Điểu Triều Phượng thương cuối cùng này chỉ sợ hắn ngay cả đứng đều đứng không được, nhưng mà một chiêu cuối cùng cũng là chiêu lợi hại nhất, uy lực hết sức kinh người, hắn không tin Cam Ninh có thể chặn được.
Trường thương lần nữa vũ động ảo ảnh phượng hoàng lại hiện lên, lúc này đây ảo ảnh phượng hoàng quang điểm dầy đặc bốn phía, bảo vệ ảo ảnh phượng hoàng bảo vệ xung quanh, rõ ràng là một bộ Bách Điểu Triều Phượng đồ. Thương ảnh càng lúc càng nhanh, trán của Trương Tú đã mơ hồ xuất hiện mồ hôi, trường thương trong tay cũng càng lúc càng nhanh.
- Hô!
Cam Ninh thở ra một hơi, toàn thân trên dưới biến đổi, trở nên sắc bén dị thường, tay kia nắm đơn kích hít vào thật sâu, hai mắt nhìn chằm chằm ảo ảnh phượng hoàng.
- Không hay rồi, đại ca muốn liều mạng rồi.
Ngô Hùng biến sắc hô lên.
Bàng Thống ở một bên cũng biến sắc, khẩn trương nhìn hai người, Cam Ninh dưới trướng Lưu Kỳ có nhiệm vụ trọng yếu, chỉ cần ở đây xuất hiện sai lầm, thế thì thật nguy hiểm. Nhưng mà chuyện đã đến bước này, y cũng không thể ngăn cản, hơn nữa y mơ hồ cảm thấy Cam Ninh chưa chắc sẽ thua.
- Ừm?
Trường cung trong tay Ngụy Diên không biết khi nào đã căng dây, chỉ cần phát hiện Cam Ninh có nguy hiểm đến tính mạng thì sẽ phóng tiễn cứu trợ.
Mà mấy ngàn binh mã trên giáo trường lúc này ai nấy như ngừng thở, hai mắt không nhúc nhích nhìn chằm chằm Cam Ninh và Trương Tú.
Dưới ánh mắt chắm chú của mọi người, Cam Ninh đột nhiên tiến lên phía trước một bước, hai tay nắm kích, đối với ảo ảnh phượng hoàng không quan tâm mà nhào đến.
- Keng!
Tiếng binh khí va chạm truyền đến, mọi người trên giáo trường chỉ cảm thấy lỗ tai vang lên tiếng lùng bùng. Một lúc lâu mới phản ứng, tất cả mọi người đều nhìn về phía hai người đang ở chính giữa.
Chỉ thấy hai người trên đều lay động mộtt cái rồi ngã xuống đất.
- Mau! Mau đỡ hai vị tướng quân lên!
Bàng Thống là người đầu tiên phản ứng, vội phân phó binh lính đứng phía sau.
- Vâng
Bốn Phi Hổ quân nhanh chóng chạy tới bên cạnh đỡ hai người họ dậy.
- Ngươi thắng rồi!
Trương Tú cười khổ nói với Cam Ninh.
Cam Ninh há miệng thở dốc không biết nên nói gì, theo sau cũng cười khổ một cái.
Trên giáo trường mọi người cũng bừng tỉnh lại, nhìn thấy hai người đều không bị thương liền hoan hô lên, bất kể là ba nghìn binh mã Uyển Thành, hay là hai ngàn Phi Hổ Quân, lúc này đều không ngừng hoan hô.
- Tốt, tốt, tốt.
Bàng Thống nói ba tiếng, hiển nhiên đối với việc này vô cùng vừa lòng.
Tuyên Uy Hầu phủ, trên đại điện, Bàng Thống, Cam Ninh chia nhau ngồi hai bên trái phải, Bàng Thống hiển nhiên là lấy tư cách khách của Uyển Thành mà ngồi ở vị trí chủ vị.
Cam Ninh, Trương Tú bởi vì vừa mới đấu võ, lúc này đều có chút uể oải không phấn chấn, nhưng trong ánh mắt đều là tinh quang, đầy tinh thần, hai người ngồi đối diện nhau, phía sau là Ngụy Diên và Ngô Hùng.
Ngay lúc vừa nãy, Trương Tú khi được Phi Hổ quân đỡ xuống đã trấn an ba nghìn binh mã rồi thực hiện lời hứa của mình. Nhưng bởi vì như vậy, Trương Tú đã không còn bất kì đường lui nào, hắn hiện tại đã chân chính trở thành người đơn độc, thực ra từ lúc hắn bị đám người Cam Ninh bắt lại thì đã không còn đường lui nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận