Tam Quốc Tranh Phong

Chương 524

Mỗi một lần cùng Hoàng Trung luận bàn, hắn đều hết sức cẩn thận, bởi vì Hoàng Trung chỉ biết phòng thủ kia rất dễ dàng làm cho người ta buông thả.
Trương Nhậm này cùng Hoàng Trung đã giao đấu kịch liệt nửa canh giờ, đủ để chứng minh võ nghệ cùng tâm tình Trương Nhậm đều là nhất đẳng, đủ để xứng với tướng lĩnh giỏi nhất Kinh Châu.
Lập tức trong lòng Triệu Vân có chút tiếc hận, mặc dù là danh tướng, nhưng trước mặt quân sư lại không cẩn thận, bất luận người nào dám xem thường quân sư đều sẽ phải trả giá vô cùng thể thảm.
Trong mắt hắn, quân sư vĩnh viễn là lãnh tĩnh ung dung, cho dù là đại quân bị hãm trong bao vây cũng có thể bình tĩnh thong dong từ trong chỗ không thể mà tìm ra cơ hội thoát thân, sau đó hung hăng cho đối thủ một bài học, điểm này lúc ở Giang Hạ Triệu Vân cũng đã nhận thức qua.
Tất cả tiến công của ngươi, trong mắt hắn đều là cơ hội phản lại để giết chết ngươi, trước mặt chủ công mà tiến công như thế chỉ có thể là tự tìm đường chết, cơ hội trong mắt ngươi, thì ở trong mắt quân sư vĩnh viễn là thủ đoạn dụ dỗ đối thủ tiễn công, người trí tuệ thao lược như thế trong thiên hạ có thể so với ai được nữa?
- Tướng quân, đã chuẩn bị xong.
Đang lúc triệu Vân hết sức trầm tư, một tiểu tướng Phi Long Vệ chạy tới nói.
- Ừm, vậy lên đường đi.
Trong lòng Triệu Vân vừa động nói, trận chiến đấu kịch liệt này cũng đã đến lúc kết thúc rồi, mặc kệ kết quả ra sao, binh mã Ích Châu nhất định tổn thất vô cùng nghiêm trọng, một khi như vậy không bằng sớm một chút chấm dứt.
Khôi giáp màu trắng, trường thương nhẹ cong, Triệu Vân dẫn theo hai ngàn Phi Long Vệ hướng về đại doanh Ích Châu, cái gọi là đã chuẩn bị xong, chính là chém giết hết trinh thám của Ích Châu bên ngoài, bao gồm những cạm bẫy phòng ngự trên đường.
Trên đường đi nhìn thấy khôi gáp rơi rụng xung quanh, nhưng đối với những thứ này Triệu Vân và hai ngàn binh mã phía sau không chút nào để ý. Ở thời điểm hiện ra trước đại doanh Ích Châu, đồng thời đem phòng ngự yếu ớt của đại doanh Ích Châu phá được, hai ngàn người dưới sự dẫn dắt của Triệu Vân thoải mái xông vào đại doanh Ích Châu.
Ở thời điểm Phi Long Vệ xuất hiện phía trước đại doanh, sớm đã có binh sĩ thủ vệ trong đại doanh phát hiện hành tung Phi Long Vệ, thanh âm quát lớn dồn dập, toàn bộ binh sĩ của đại doanh Ích Châu đều bắt đầu điều động, nhưng những người này trước mặt Phi Long Vệ chỉ như tờ giấy mỏng manh, căn bản ngăn không được sự tấn công của Phi Long Vệ.
Không có ngựa, Phi Long Vệ vẫn tiến công sắc bén như cũ.
Không để ý binh mã Ích Châu đang tụ tập, Triệu Vân tay cầm trường thường trước tiên giết vào bên trong binh mã Ích Châu, trường thương tung bay mang theo máu văng khắp nơi, trường thương quét qua chỗ nào chỗ đấy liền có một đường màu đỏ.
- Giết!
Nhìn một kích của chính mình khiến binh mã Ích Châu lộ ra một mảng trống lớn, trong lòng Triệu Vân hào khí tỏa ra, đột nhiên cao giọng hét một tiếng, trường thương trong tay cũng không dừng lại, quét ngang, một đâm liền có một binh sĩ Ích Châu ngã xuống.
- Giết!
Hai ngàn Phi Long Vệ phía sau cũng bộc phát ra tiếng hét giết, dồn dập ngắn gọn, lại mang theo sát ý rung động, khiến binh mã Ích Châu chắn ở trước Phi Long Vệ trong lòng run sợ.
Một chữ giết Phi Long Vệ hét ra, cũng là vô cùng rung động, mang theo sát ý nồng đậm, đam thanh âm đang hò hét bốn phía áp đảo, toàn bộ chiến trường hầu như chỉ còn lại tiếng hét giết lành lạnh này.
- Không tốt?
Nghe được tiếng kêu giết trong lòng Trương Nhậm đầu tiên là ngẩn ra, theo đó chính là kinh hãi. Chỉ cần theo tiếng kêu giết là có thể nghe ra, binh mã này tuyệt đối là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, binh mã như thế tuyệt đối không phải binh mã ÍCh Châu. Gần như không cần phải suy nghĩ, Trương Nhậm đã biết được lai lịch của binh mã này.
Phi Long Vệ!
Chỉ có, binh mã tinh nhuệ nhất Kinh Châu nổi tiếng thiên hạ mới có thể có tiếng chém giết như thế. Nhưng mà Phi Long Vệ tại sao lại ở chỗ này, Phi Long Vệ không phải cũng đã sớm rời khỏi đại quân sao? Làm sao lúc này sẽ đột nhiên giết đi ra?
Từ sau khi phát hiện binh mã Kinh Châu, mình liền lưu ý Phi Long Vệ, trước khi đại quân Kinh Châu biến mất, Phi Long vệ cũng đã không thấy bóng dáng, tuy rằng có thể căn cứ một ít dấu vết để lại để đoán hướng đi của Phi Long Vệ, nhưng Trương Nhậm cũng không lo lắng Phi Long Vệ có thể đánh hạ được Kiếm Các, trước không nói Kiếm Các dễ thủ khó công, cho dù là tăng gấp mười lần binh mã cũng không hạ được Kiếm Các, chứ đừng nói bên trong còn có một vạn binh mã Ích Châu.
Cho dù Phi Long Vệ trong lúc này nhanh chóng trở về, vậy vì sao mình một chút tin tức cũng không có.
Phải rồi, Phi Long Vệ mặc dù là kỵ binh, nhưng lại am hiểu cách ám sát, thám báo mình huấn luyện tuy rằng tinh nhuệ, nhưng cho dù là khôi giáp binh khí hay lựa chọn binh lính thì xem ra đều kém với Kinh Châu.
Nghĩ đến đây Trương Nhậm cũng đã sinh ra ý muốn lui, hắn biết rằng lúc này cùng binh mã Kinh Châu giằng co thì chỉ làm cho binh mã của mình tổn thất nghiêm trọng. Tuy rằng Phi Long vệ chỉ có hai ngàn người, nhưng hai ngàn người này trong lúc này tác dụng thậm chí còn hơn cả hai vạn người.
- Còn muốn chạy?
Nhìn ra ý muốn chạy của Trương Nhậm, trường đao trong tay Hoàng Trung từ lần giao chiến này lần đầu chủ động tiến công. Trường đao chậm rãi tới gần Trương Nhậm. Trương Nhậm cười lạnh, Hoàng Trung này tuy rằng võ công không tệ, nhưng muốn lưu hắn lại thì không nghi ngờ chính là mơ mộng. Tuy trong lòng đánh giá Hoàng Trung cực cao, nhưng không có nghĩa chính mình không có biện pháp đối phó ông ta.
Hoàng Trung này vẫn ẩn nhẫn đến giờ, ông vẫn không khó để ẩn nhẫn, tuy rằng vẫn luôn tiến công, nhưng cũng không có chiêu thức cố định, vẫn luôn là dùng thương thuật cơ bản, chỉ có điều dùng tương đối điêu luyện.
Hừ lạnh một tiếng, trường thương trong tay Trương Nhậm đã đâm ra, lúc này không chút do dự nào đâm thẳng đến yết hầu Hoàng Trung, tốc độ nhanh vô cùng. Tuy đơn giản, nhưng uy lực cũng là so với vừa rồi lớn hơn không ít, chỉ cần khi Hoàng Trung này tiến công sẽ là lúc hắn không phòng bị, một phát này có thể đem cổ họng của Hoàng Trung đâm thủng.
Keng!
Trường đao bổ ngang đem trường thương đánh bay, trong mắt Trương Nhậm hiện lên chút đáng tiếc, Hoàng Trung này quá cẩn thận, ở dưới tình huống có lợi như thế vẫn không buông lỏng cảnh giác. Tuy nhiên một giây Trương Nhậm cũng không do dự quay người liền đi, chỉ cần kéo một chút khoảng cách, thì Hoàng Trung này cũng không thể đuổi theo.
Một đao đem trường thương đánh bay, nhìn Trương Nhậm xoay người bỏ đi, Hoàng Trung cũng không truy kích, thuận tay lấy Hoàng Dương Mộc Cung sau lưng xuống lắp cung tên lên, kéo căng dây hướng về phía Trương Nhậm.
Vút!
Mũi tên rời khỏi rồi bay nhanh, dẫn đến dây cung rung lên tiếng rung kịch liệt, khoảng cách gần như thế, Trương Nhậm bị thương rời khỏi liền ở ngay đối diện, mũi tên phía sau đã xuyên qua thân thể của hắn.
- Phập.
Mũi tên xoay tròn rồi đột nhiên đâm trúng khôi giáp trên người Trương Nhậm, đâm vào trong da thịt, khiến cho Trương Nhậm đau đớn kêu lên một tiếng, lúc chuẩn bị sẽ ngã trên mặt đất liền có mấy trăm binh lính tiến lên đem Trương Nhậm vây quanh lại, trong đó có hai người trực tiếp đem Trương Nhậm dìu lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận