Tam Quốc Tranh Phong

Chương 374

Nghe được kế sách của Gia Cát Lượng, Vương Uy hiếu chiến tự nhiên không từ chối, trực tiếp tiếp nhận nhiệm vụ tấn công Sài Tang. Thành Sài Tang có hai vạn binh mã Giang Đông, ngoài ra còn có lão tướng Hoàng Cái, vì để phòng ngừa vạn nhất Gia Cát Lượng phái Phi Long Vệ hiệp trợ.
Tuy rằng cảm thấy GIa Cát Lượng làm như vậy là thừa. nhưng đối với Triệu Vân, Vương Uy cũng không ghét, lúc ở Tương Dương, Vương Uy cũng không xa lạ gì Triệu Vân, trong ngày đại hôn của Lưu Kỳ đối với nhất cử nhất động trong phủ Lưu Kỳ ông rõ như lòng bàn tay, đối với việc Triệu Vân đánh bại đại tướng Hứa Chử của Tào Tháo cũng cảm khái không thôi.
Hiện tại Triệu Vân lại hiệp trợ mình, Vương Uy cũng không chối từ, hơn nữa đại quân Giang Đông lui lại sẽ rất nhanh tới Sài Tang, hành tung của Phi Hổ Quân sớm muộn cũng bị bại lộ. Mà có Phi Long Quân thì việc bại lộ hành tung của Kinh Châu sẽ thêm một phần chắc chắn.
Bởi vậy Vương Uy cũng không khách khí trực tiếp giao chuyện thám báo cho Phi Long Vệ, đối với chuyện này Triệu Vân cũng không chối từ. Phi Long Vệ nguyên bản là am hiểu chuyện đó, có Phi long Vệ thì có thể che dấu hành tung của Phi Hổ Quân, đây cũng là dụng ý của Gia Cát Lượng.
Bởi vậy trên đường đi tuy rằng Phi Hổ Quân hành động nhanh chóng nhưng cũng không bị bại lộ hành tung, mà thám báo của Giang Đông trên đường đi cũng tổn thất thê thảm, một đám biến mất không thấy gì nữa.
Đương nhiên kế hoạch của Gia Cát Lượng không chỉ như vậy, Giang Đông có mườn vạn đại quân, nếu ép đại quân Giang Đông đến đường cùng phát động quay lại chiến đầu kịch liệt lấy Sài Tang thì Phi Hổ Quẩn phản ứng không kịp, đương nhiên không phải là đối thủ của đại quân Giang Đông. Bởi vậy đám người Vương Uy rời đi không lâu, Phi Long Quân trong thành Giang Hạ cũng tập kết đợi lệnh, hai vạn Phi Long Quân này chính là một thanh đao phía sau đại quân Giang Đông, khiến cho đại quân Giang Đông vừa không dám dừng bước cũng không dám vội vàng chạy đi.
Gia Cát Lượng làm vậy còn một dụng ý khác, phải phòng bị Tôn Sách làm ra chuyện gì với dân chúng Giang Hạ, đại quân Giang Đông môt khi không có đường lui nói không chừng sẽ làm ra chuyện tàn sát hàng loạt dân chúng trong thành, nói vậy cho dù Giang Đông thất bại thảm hại, nhưng Giang Hạ cũng không tốt hơn chút nào.
Tàn sát hàng loạt dân chúng trong thành nếu không có nguyên nhân thật lớn, ai cũng không dám làm ra, nếu không công khai ra ngoài đối với sau này cực kỳ bất lợi.
Cùng lúc đó Cam Ninh cũng chạy về trong đại doanh của thủy quân, bốn vạn thủy quân lấy thế Thái Sơn áp đính trực tiếp đè lên thủy quân Giang Đông, nhiệm vụ của hắn mặc dù chỉ là bám trụ hai vạn thủy quân Giang Đông, nhưng nếu có cơ hội hắn tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội đả thương thủy quân Giang Đông.
Hai vạn thủy quân Giang Đông mấy năm nay liên tục chinh chiến, tất cả đều là tinh nhuệ của Giang Đông, nếu có thể đả thương nặng, vết thương này tỉ trọng so với giá trị của hai vạn bộ binh lớn hơn rất nhiều. Phải biết rằng tuy rằng binh mã Giang Đông không ít, nhưng chân chính có thể lực ngăn cản bên ngoài chính là thủy quân của Giang Đông. Chỉ cần thủy quân của Giang Đông không mất, Giang Đông vẫn có thể ngăn địch bên ngoài, trong thời gian ngắn Giang Đông vững như Thái Sơn, ai cũng không thể làm dao động căn cơ của Giang Đông.
Cơ hội này Cam Ninh không muốn bỏ qua.
Ngoài thành Giang Hạ, đại doanh Giang Đông lúc này đã trống trơn, xung quanh quân doanh là một đống tro tàn hỗn độn, ngay tại thời điểm đại quân Giang Đông lui binh, Tôn Sách hạ lệnh bỏ lại toàn bộ đồ quân nhu một mồi lửa đốt sạch.
Mười vạn đại quân trùng điệp đi nhanh về hướng Sài Tang, mà lúc đại quân Giang Đông vừa rời khỏi chưa đến nửa canh giờ cửa thành Giang Hạ nặng nề mở ra, hai vạn Phi Long Quân chậm rãi ra khỏi cửa thành.
Từ lúc đại quân Giang Đông và Kinh Châu đàm phán, Văn Sính đã đem hai vạn Phi Long Quân tập trung tại thành Giang Hạ, đây cũng là nguyên nhân khiến Tôn Sách để lại Chu Du và Thái Sử Từ ngăn cản từ phía sau.
Sau khi ra khỏi thành Phi Long Quân chỉnh đốn đội hình, dưới sự dẫn dắt của Văn Sính đuổi theo đại quân Giang Đông vừa rời khỏi. Phi Long Quân không hổ là tinh nhuệ của Kinh Châu, chưa đến hai canh giờ đã đuổi tới phía sau đại quân Giang Đông chưa đến mười dặm, khiến cho đại quân Giang Đông không thể không cẩn thận đề phòng bất trắc.
Mười vạn đại quân Giang Đông lớn quy mô rút lui lớn như vậy làm sao Tôn Sách có thể không có bố trí trước, sớm đã phái tất cả thám báo ra tìm hiểu tình hình bốn phía, hơn nữa thám báo phân tán ở khắp Giang Hạ và trong Giang Đông, có thể nói Giang Hạ có bất kỳ động tĩnh nào cũng không thể gạt được Tôn Sách.
Ngay tại thời điểm đại quân Giang Đông mới ra khỏi thành Giang Hạ, có thám báo tới bẩm báo với Tôn Sách hành tung của Phi Long Quân. Đối với việc vội vã lui binh Tôn Sách cũng chỉ có thể lệnh cho đại quân cẩn thận đề phòng, mệnh lệnh thám báo bất cứ lúc nào cũng phải chú ý hành tung của Phi Long Quân, nhưng lúc đợt thám báo thứ hai trở về bẩm báo, Phi Long Quân đã cách đại quân Giang Đông chưa đến mười dặm, Tôn Sách chỉ có thể lệnh cho đại quân dừng lại và nghỉ ngơi chỉnh đốn, phòng bị Phi Long Quân đánh lén phía sau.
- Chủ công, Phi Long Quân là tinh nhuệ của Kinh Châu, hiện giờ cách đại quân chưa đầy mười dặm, nếu để cho Văn Sính tìm được sở hở của đại quân thì cực kỳ bất lợi. Không bằng chủ động xuất kích dánh lui Phi Long Quân, nếu có thể thì nhân cơ hội tiêu diệt Phi Long Quân là điều tốt nhất.
Trương Hoành cũng có chút lo lắng nói.
- Tử Kính ngươi thấy thế nào?
Tôn Sách ngẫm nghĩ một chút cũng không qua loa quyết định mà nhìn về phía Lỗ Túc hỏi.
Sau khi trải qua sự tình lần trước, Lỗ Túc khiêm tốn và thành thục hơn rất nhiều. Nghe được Tôn Sách hỏi trầm ngâm nói:
- Chủ công, Công Cẩn ở phía sau hẳn là có tính toán, nếu lúc này lệnh cho hắn chỉ sợ là ảnh hướng đến tốc độ của đại quân, lúc này chỉ có thể sớm ngày rút về Giang Đông mới có thể an toàn.
- Được, Tử Kính nói không sai, Văn Sính kia tuy rằng có tài mang binh, nhưng không phải là đối thủ của Công Cẩn và Tử Nghĩa, chuyện này giao cho Công Cẩn đi, truyền lệnh đại quân tiếp túc đi về phía trước, mật thiết theo dõi hướng đi của binh mã Văn Sính.
Tôn Sách suy nghĩ một chút nói, y vẫn luôn có lòng tin Chu Du đủ để đối phó với Văn Sính.
Đại quân dừng lại một lát lại tiếp tục đi về phía trước, mà Chu Du dẫn dắt hai vạn đại quân phía sau tốc độ cũng chậm lại, đối với đại quân tiên phong và trung quân thì tộc độ chậm hơn một nửa.
Chu Du hiểu rất rõ thực lực của Phi Long Quân và bản lĩnh của Văn Sính, hành quân khẩn trương một khi đại quân mệt mỏi, Phi Long Quân phía sau đánh đến, mình dẫn dắt hai vạn binh mã Giang Đông có thể ngăn cản được nửa canh giờ. Nếu đại quân lại hành quân tốc độ cao thì chỉ có thể trở thành miếng mồi ngon trong miệng Phi Long Quân, bởi vậy Chu Du mới lệnh cho đại quân đi chậm.
Tốc độ hành quân của đại quân Chu Du đột nhiên giảm, Phi Long Quân phía sau cũng giảm tốc độ đi chậm lại, cách đại quân của Chu Du không quá mười dặm, không vội không chậm đi theo sau đại quân Chu Du.
Bạn cần đăng nhập để bình luận