Tam Quốc Tranh Phong

Chương 154

Mặc kệ mọi người suy nghĩ thế nào, gã thân binh đã mở tấm thẻ tre ra, bắt đầu đọc:
- Mạt tướng Trình Phổ bái thượng, khi mạt tướng thống lĩnh Thân Vệ Quân đuổi tới quận Dự Chương thì Lưu Kỳ Kinh Châu đã cướp mất trại ngựa nghênh ngang mà đi, mạt tướng tiến về quận Lư Giang đuổi theo ở vùng Bành Trạch tra xét được tun tích của đám người Lưu Kỳ, chỉ có điều sau khi tra xét mới biết được Lưu Kỳ lại giả mạo Thân Vệ Quân cướp đi hai vị phu nhân, lúc này đã trở lại Kinh Châu. Mạt tướng cùng Thủ Tướng Sài Tang- Lăng Thao Tướng Quân hợp lực đánh vào Kinh Châu cứu hai vị phu nhân trở về, xin chủ công hãy phán quyết.
Gã thân binh đọc nội dung trên tấm thẻ tre khiến đám chư hầu trên đại điện khiếp sợ đến mức không nói thành lời, bọn họ biết đến Lưu Kỳ khi Lưu Kỳ chém chết đại tướng Giang Đông - Tôn Hà, nhưng Lưu Kỳ dù sao cũng chỉ có không đến một nghìn người đâu có thể làm lên chuyện gì, chỉ cần đại quân vừa đến đám người Lưu Kỳ tự nhiên sẽ phải bó tay chịu trói, không ngờ lúc này vừa qua vài ngày liền truyền đến tin tức như vậy. Lưu Kỳ này cướp đi hai vị phu nhân, đường đường là hai vị phu nhân của Ngô Hầu và Đại Đô Đốc Giang Đông lại bị người cướp đi, nếu là người khác nói bọn họ bất luận thế nào cũng sẽ không tin, nhưng hiện tại chính miệng Tôn Sách nói, bọn họ không thể không tin.
Cơn chấn động qua đi mọi người đều trầm mặc cúi đầu, chuyện lớn như vậy cho dù là bọn họ cũng khó tiêu hóa trong khoảng thời gian ngắn, trong lòng đều suy đoán dụng ý Tôn Sách nói ra việc này.
Chuyện nhục nhã này nếu đổi lại là người khác bất luận thế nào đi nữa cũng không nói ra, thế nhưng Tôn Sách lại nói ra vì thế không thể không khiến bọn họ suy đoán.
Trương Chiêu, Tần Tung và những người khác đều là người có tiếng nói cũng không dám tiến lên mà chỉ cúi đầu nghĩ đối sách, còn đám võ tướng Chu Trì, Hoàng Cái, Tương Khâm sau một thoáng chấn động lúc hai mắt phun hỏa, trên mặt tràn đây sắc thái phẫn nộ nếu không phải Tôn Sách nói bọn họ đã sớm tiến lên lên tiếng.
Chúa nhục thần chết, chuyện như thế không những lăng nhục Tôn Sách, hơn nữa cũng chính là nỗi sĩ nhục đối với những người trợ giúp Tôn Sách như bọn họ. Hoàn toàn trái ngược đám văn thần Trương Chiêu, Tần Tùng lo lắng các nhân tố ở phương diện hoàn toàn khác, còn đám võ tướng bọn họ nếu như chủ công chịu nhục như vậy phải tiến đến đánh đối phương khiến đối phương phải chịu nhục gấp bội.
Tôn Sách trên vị trí chủ tọa nhìn mọi người phía dưới cũng trầm mặc một hồi, phải biết rằng cái chết của Tôn Hà khi trước chưa đủ khiến y ý thức sự tự cao tự đại của bản thân, chuyện lần này lại giống như chậu nước lạnh trực tiếp dội lên đầu y khiến y hoàn toàn tỉnh ngộ, làm cho y không dám ngạo mạn để xảy ra chuyện sơ xuất gì. Toàn bộ thiên hạ có hàng nghìn hàng vạn người nổi danh hơn Lưu Kỳ, nhưng Lưu Kỳ thống lĩnh không tới nghìn kỵ binh lại có thể khiến Giang Đông chịu thương thế lớn như vậy, huống hồ là người khác.
Nhìn mọi người, Tôn Sách mở miệng nói:
- Các vị cho rằng, lúc này nên xử lý thế nào?
Hoàng Cái sớm không nhịn được, tiến lên phía trước nói:
- Mạt tướng nguyện dẫn binh san bằng Kinh Châu chém chết Lưu Biểu, Lưu Kỳ, mang đầu của bọn chúng về Giang Đông.
Hoàng Cái vừa nói xong, Chu Trì, Tương Khâm và tất thảy đám võ tướng đều tiến lên nói:
- Mạng tướng nguyện dẫn binh san bằng Kinh Châu chém chết Lưu Biểu, Lưu Kỳ, mang đầu của bọn chúng về Giang Đông.
Nhìn mười mấy người trên đại điện, trong lòng Tôn Sách tràn đầy vui mừng khẽ gật đầu xem như tán thành, Tôn Sách nhìn về phía mấy người Trương Chiêu nói:
- Các vị nghĩ thế nào?
Trương Chiêu bạo gan nói:
- Chủ công lúc này khai chiến với Kinh Châu có thích hợp hay không? Thế cục phương bắc hiện tại càng ngày càng trở nên căng thẳng không phải thời cơ thích hợp khai chiến Kinh Châu, huống hồ nếu muốn diệt Kinh Châu cần phải điều động đại quân và lượng lớn lương thảo, đồ quân nhu. Lương thảo, đồ quân nhu Giang Đông tích trữ e là không trụ vững được bao nhiêu, xin chủ công nghĩ lại.
Nếu có thể nhoáng cái tiêu diệt Kinh Châu, Trương Chiêu nhất định tán thành, thế nhưng mấy năm nay tuy Lưu Biểu Kinh Châu không giỏi quân sự nhưng binh mã Kinh Châu đủ tự bảo vệ mình, cho dù Giang Đông dốc toàn bộ binh mã có thể bình định Kinh Châu hay không cũng khó nói trước? Nếu thành công tự nhiên vô sự, nhưng nếu như thất bại Giang Đông chắc chắn tổn thương thảm trọng không mất vài năm e là khó khôi phục lại, vào lúc đó nếu gặp phải chuyện lớn gì Giang Đông sẽ gặp nguy hiểm.
Tần Tung tiến lên phía trước nói:
- Trương Trường Sử nói rất đúng, động binh là chuyện đại sự không thể khinh thường, chủ công nếu thực sự muốn chiếm đánh Kinh Châu nhất định phải chuẩn bị chu toàn, một lần hành động công chiếm Kinh Châu, bằng không sẽ hao tốn tiền của và nhân lực.
Hai người vừa nói xong, hơn mười quan viên phía sau cũng tiến lên trước nói:
- Xin chủ công hãy nghĩ lại.
Nhìn thấy đám người Trương Chiêu ngăn cản, Hoàng Cái lúc này quát:
- Chuyện nhục nhã như thế làm sao có thể chịu được, chúa nhục thần chết, chuyện này không chỉ liên quand đến danh tiếng của chủ công, còn liên quan tới thể diện của toàn bộ Giang Đông làm sao có thể do dự.
Nói xong, nói với Tôn Sách:
- Xin chủ công hạ lệnh, mạt tướng nguyện làm tiên phong thay chủ nhân chém chết Lưu Kỳ.
Hoàng Cái vừa nói xong, Chu Trì cũng tiến lên phía trước nói:
- Đúng vậy, chủ công nếu không xuất binh, khi chuyện này truyền ra ngoài chẳng phải người trong thiên hạ còn tưởng rằng chủ công sợ Lưu Biểu, xin chủ công hạ lệnh xuất binh.
Tôn Sách trên ghế chủ tọa đứng dậy nói:
- Từ khi ta làm Ngô Hầu đến nay chưa bao giờ phải chịu vũ nhục như thế, nếu không trừng phạt Kinh Châu e là Giang Đông sẽ trở thành trò cười trong thiên hạ, Bổn Hầu còn mặt mũi nào sống trên đời này.
Nói xong sắc mặt nghiêm túc nói:
- Hoàng Cái, Toàn Nhu, Tương Khâu, Chu Trì nghe lệnh!
- Có mạt tướng!
Đám người Hoàng Cái lúc này tiến lên khom người nghe lệnh.
Tôn Sách nói với Hoàng Cái:
- Bổ nhiệm Hoàng Cái làm Chinh Đông Tướng Quân triệu tập mười vạn binh mã chinh phạt Kinh Châu, Chu Trù làm Trấn Quân Tướng Quân cùng Hoàng Cái thống lĩnh đại quân, Hoàng Cái làm chủ tướng, Chu Trì làm phó tướng. Tương Khâm làm tiên phong thống lĩnh năm nghìn đại quân xuất phát đi đầu, Toàn Nhu trấn thủ hậu quân áp giải lương thảo đồ quân nhu không được phép sơ xuất.
- Rõ.
Đám người Hoàng Cái lúc này khom người xác nhận.
Tôn Sách lại nhìn về đám người Tần Tùng, Trương Chiêu nói:
- Tất thảy lương thảo, đồ quân nhu dùng cho đại quân xuất chinh do Bố toàn quyền phụ trách, tất cả mọi việc Giang Đông cũng giao cho Bố toàn quyền xử lý, chước văn chinh phạt Kinh Châu cũng phải phát ra trước vài ngày.
Trương Chiêu biết tâm ý Tôn Sách đã quyết, cũng không khuyên bảo mà tiến lên phía trước nói:
- Rõ.
Tôn Sách lại nói:
- Đại quân mười ngày sau xuất phát, trước hết toàn bộ lương thảo do các quận huyện ven đường cung cấp, đại quân sẽ vận chuyển lương thảo đến sau. Lệnh triệu tập ba vạn Thân Vệ Quân cùng Bổn Hầu xuất chinh, nhất định phải san bằng Kinh Châu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận