Tam Quốc Tranh Phong

Chương 630

……………..
Sau khi tin tức được xác nhận, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, mặc dù mấy ngày nay đều chiến thắng liên tiếp nhưng nếu một ngày Viên Thiệu còn chưa chết thì mọi người một ngày còn bất an, Viên Thiệu ở Ký Châu có uy vọng cực cao.
Trên mặt Tào Tháo cũng đầy nét tươi cười nói:
- Ha ha, Viên Bản Sơ, cuối cùng ngươi cũng chết trước ta.
Lần này quyết chiến với Viên Thiệu, tuy trước đó đều có sự chuẩn bị nhưng thắng bại cũng khó đoán trước được, nếu không phải Viên Thiệu phạm sai lầm liên tục thì lần này người chết sẽ là ông ta. Hiện giờ biết được Viên Thiệu đã chết, tảng đá lớn trong lòng Tào Tháo cuối cùng cũng đã buông xuống được.
- Chủ công, hiện giờ Viên Thiệu đã chết, toàn Nghiệp Thành đã loạn, sao không nhân cơ hội mà tấn công, nhân tiện phá Nghiệp Thành?
Đại tướng Hạ Hầu Uyên lộ vẻ mặt hưng phấn nói.
- Đúng vậy chủ công, đây chính là thời cơ tốt nhất để tấn công Nghiệp Thành.
Tào Nhân cũng đứng lên nói.
Tất cả võ tướng đều nhìn về phía Tào Tháo, trong mắt tràn đấy chiến ý, đợi Tào Tháo hạ lệnh.
Dường như bị mọi người động vào chiến ý trong lòng, lúc này trong mắt Tào Tháo cũng tràn đấy chiến ý, dường như ngay sau đó sẽ hạ lệnh tấn công Nghiệp Thành.
- Chủ công không thể.
Nhưng vào lúc này lại có một giọng nói đột nhiên vang lên làm cho tất cả mọi người đều cả kinh.
Người này chính là Hứa Du vừa mới gia nhập dưới trướng của Tào Tháo, tuy Hứa Du mới đến nhưng mọi người cũng không dám coi thường, dựa theo mọi người suy đoán thì người hiến kế cho Tào Tháo lửa thiêu Ô Sào chính là người này, bởi vậy người này cũng được Tào Tháo tín nhiệm.
Thấy mọi người nhìn, Hứa Du cũng không mất tự nhiên mà đứng lên thi lễ với Tào Tháo nói:
- Chủ công, lúc này Viên Thiệu vừa mới mất, tuy toàn bộ Nghiệp Thành đều đã loạn nhưng nếu lúc này chủ công tấn công Nghiệp Thành thì ba huynh đệ Viên thị sẽ tạm thời liên kết lại để đối kháng với chủ công, không bằng đợi cho ba người này trở mặt mới tấn công Nghiệp Thành cũng không muộn.
Lúc này Tào Tháo tấn công Nghiệp Thành cũng có thể tiêu hao binh lực của Tào Tháo, chỉ cần mấy người dưới trướng của Tào Tháo không phải là kẻ đầu đường xó chợ cũng sẽ nhìn ra, lúc này không nói đơn giản chỉ là vì không muốn tạt nước lạnh vào mấy vị võ tướng mà thôi..
Y phụng mệnh đầu nhập vào Tào Tháo, làm nội ứng sau này cho Lưu Kỳ khi Lưu Kỳ quyết chiến với Tào Tháo, y nhất định phải lấy được tín nhiệm của Tào Tháo, chỉ có thể triệt để cho rằng mình là người của TàoTháo mới có thể không làm cho Tào Tháo nghi kỵ. quyền thế trong tay cũng lớn hơn.
Y còn nhớ rõ lời của Từ Thứ nói với y:
- Ngươi không cần làm gì cả, chỉ cần ngươi tận tậm tận lực hiến kế cho Tào Tháo, chủ công phái ngươi làm là một kích trí mạng, không cần phí sức vì những trò trẻ con.
Ý của Từ Thứ rất rõ ràng, không cần y làm gì cho Kinh Châu, việc y có thể làm cũng chỉ có thể tăng một chút lực thực cho Kinh Châu, không bằng đợi sau khi hắn nắm quyền thế lớn trong tay, đến khi Lưu Kỳ và Tào Tháo quyết chiến sẽ cho Tào Tháo một kích trí mạng.
Y không biết mưu sĩ giống như y ẩn dấu dưới trướng Tào Tháo có bao nhiêu người, nhưng sau khi thấy bản lĩnh của Cẩm Y Vệ, y biết số lượng cũng không ít.
- Tử Viễn nói không sai, không bằng đợi cho ba huynh đệ Viên thị người chết ta sống rồi ra tay cũng không muộn.
Quách Gia cũng cười gật đầu nói.
- Một khi đã như vậy, đại quân rút lui về phía sau mười dặm, đình chỉ toàn bộ tiến công, để cho ba huynh đệ Viên thị tranh đấu rồi nói sau cũng không muộn?
Tào Táo cũng gật đầu hạ lệnh.
- Phái người tới Nghiệp Thành phúng viếng Viên Bản Sơ, nói cho ba huynh đệ Viên thị, trong vòng nửa năm ta sẽ không tấn công Nghiệp Thành.
Tào Tháo lại nói, ước hẹn nửa năm chẳng qua là ảo mà thôi, chỉ là muốn trấn an ba người mà thôi, khiến cho ba người buong tay tranh đấu.
Đạp đạp đạp... ... ...
- Chủ công, việc lớn không xong rồi, Hứa Đô truyền đến tin tức nói Tào tướng quân binh bại, hai vạn Hổ báo kỵ toàn quân bị diệt.
Đang lúc mọi người đang thảo luận đánh chiếm Nghiệp Thành như thế nào thì một tiểu tướng thám báo xông vào khẩn trương nói.
- Cái gì?
Sau khi nghe tiểu tướng bẩm báo, mấy người kinh hãi đứng lên, vẻ mặt không thể tin.
- Ngươi nói cái gì?
Tào Nhân phản ứng đầu tiên, bước lên tới trước mặt thám báo, lớn tiếng nói.
- Tướng quân… Tào Hồng tướng quân …
Tiểu tướng Thám báo bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, vội vàng đưa thẻ tre trong tay cho Tào Nhân, hẳn là thân vệ trong phủ Tào Tháo, phụng lệnh nhất định phải đưa tin tức tới cho Tào Tháo, tin tức Tào Hồng bị chết, Hổ báo kỵ toàn quân bị diệt đã lan truyền khắp Hứa Đô, hơn nữa Lưu Kỳ hạ lệnh đưa thi thể của Tào Hồng tới Ký Châu, toàn bộ chư hầu thiên hạ đều đã biết, hắn cũng không che dấu nói thắng ra. Chỉ có điều không ngờ trong đại trướng nhiều người như vậy.
Tiếp nhận thẻ tre, Tào Nhân đẩy tiểu tướng ra, mở thẻ tre mắt mở trừng trừng, một tay quăng thẻ tre xuống đất, giận đùng đùng nói:
- Lưu Kỳ thật khinh người quá đáng! Cuộc đời này của ta nhất định phải bâm thây ngươi ra làm vạn đoạn.
Nhìn thấy Tào Nhân tức giận như vậy, trong lòng mọi người đều trầm xuống.
Hứa Du thay đổi sắc mặt mấy lần, bước lên nhặt thẻ tre lên, xem lại, vẻ khiếp sợ trong mắt ngày càng đậm, một hồi lâu mới phản ứng kịp, bước lên phía trước đưa thẻ tre cho Tào Tháo.
Sau khi xem hết thẻ tre, sắc mặt Tào Tháo xanh mét, tren cánh tay nổi lên gân xanh, sát khí trong mắt càng lộ liệu, trong đại trướng đều là một mảnh tĩnh lặng.
Qua một lúc, mọi người mới kịp phản ứng, sắc mặt mọi người trong đại trướng đều âm trầm, chỉ có Quách Gia Trình Dục sau khi nhìn thẻ tre thì lộ vẻ mặt trầm tư, trong mắt vẻ kiêng kị càng đậm.
Lưu Kỳ làm như thế rốt cuộc là muốn chọc giận Tào Tháo, để Tào Tháo buông tha không tấn công Ký Châu hay là muốn Tào Tháo có điều kiêng kị? Chuyện này bọn họ không dám chắc, tuy nhiên có một điều rất rõ ràng, Kinh Châu lúc này chính là một hậu hoạn trong lòng Tào Tháo, nếu không đánh bị thương nặng Kinh Châu thì Tào Tháo khó có thể sống binh an.
- Các ngươi lui ra, Phụng Hiếu, Trọng Đức, Văn Nhược ở lại.
Sau khi trậm mặc một lúc, Tào Tháo phất tay để mọi người lui ra.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, biết Tào Tháo muốn thảo luận việc này với đám người Quách Gia nên đứng dậy rời khỏi. Tào Nhân đứng dậy do dự một chút chắp tay nói:
- A Man, Hồng đệ không thể cứ chết như vậy.
Nói xong Tào Nhân cũng không quay đàu nhìn lại mà xoay người bỏ đi.
Nghe Tào Nhân nói vậy, thân thể Tào Tháo run lên, gật đầu.
- Các ngươi nói xem, rốt cuộc Kinh Châu có ý gì?
Sau khi mọi người lui ra, Tào Tháo mới day day trán nhìn mấy người Quách Gia hỏi.
- Chủ công, thực lực của Hổ báo kỵ chủ công là hiểu rõ nhất, hơn nữa năng lực của Tào tướng quân cũng không tầm thường, vậy mà toàn quân bị diệt, Kinh Châu quả nhiên là đáng sợ. Hiện giờ, Mã Đằng, Hàn Toại đều đã chết, toàn bộ Lương Châu rơi vào tay Kinh Châu, nếu để cho Kinh Châu phát triển, sớm muộn gì cũng là họa lớn trong lòng của chủ công.
Bạn cần đăng nhập để bình luận