Tam Quốc Tranh Phong

Chương 640

Ngô huyện, trong dịch trạm tranh cãi kịch liệt đã giằng co suốt một canh giờ, nhưng cho dù là Lỗ Túc cẩn thận hay Pháp Chính mang dáng vẻ ôn hòa đều không có chút nhượng bộ nào.
Mã Tắc và Tân Sưởng yên lặng đứng một bên lúc này chỉ biết há hốc mồm, mỗi một câu nói của Pháp Chính đều hết sức sắc bén khiến cho hai người trong lúc nhất thời không thể lĩnh hội toàn bộ được.
Càng làm cho hai người kinh hãi chính là, một canh giờ trôi qua rồi, nhưng Pháp Chính hay Lỗ Túc tinh thần vẫn tràn đầy như cũ, mỗi lời nói cử chỉ đều lộ ra vẻ thong dong không diễn tả thành lời, tựa hồ như hết thảy đều trong dự liệu của hai người.
Cảm nhận được uy thế hai người tỏa ra trong lúc nói chuyện, toàn thân Tân Sưởng Mã Tắc lúc này đã đẫm mồ hôi lạnh rồi.
- Ha ha, Hiếu Trực thật là một người sảng khoái, một khi đã vậy ta cũng không giấu diếm thêm nữa, lần này chủ công của ta đã đồng ý kết minh với Kinh Châu, chỉ đợi Tào binh xuôi nam, chủ công sẽ tự thân đem năm vạn binh mã bắc tiến Lư Giang, lúc đó còn cần Hiếu Trực chiếu cố nhiều hơn nữa mới đúng.
Lỗ Túc mỉm cười nói, đối với kết quả của lần đàm phán này hiển nhiên vô cùng vừa lòng.
- Ha ha, còn phiền Ngô Hầu tự mình cực nhọc, trận chiến này lương thảo của năm vạn quân Giang Đông đều do Kinh Châu ta cung cấp, còn hy vọng đến lúc đó cùng nhau hợp lực chống lại quân Tào.
Pháp Chính chắp tay nói.
- Một khi đã như vậy, tại hạ đi phục mệnh với Ngô Hầu. Hôm này Ngô Hầu mở yến tiệc tẩy trần cho Hiếu Trực, lúc đó sẽ có xe ngựa đến đón tiếp.
Lỗ Túc nói xong nhìn thoáng qua hai người Mã Tắc khẽ gật đầu, đứng dậy rời khỏi trạm nghỉ chân.
Đợi sau khi Lỗ Túc rời đi, hai người Mã Tắc mới trợn mắt há mồm nhìn Pháp Chính, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin được.
- Tiên sinh, thế này là xong rồi ư?
Vừa mới nãy còn tranh luận kịch liệt, trong khoảnh khắc thống nhất thỏa thuận, Mã Tắc cảm giác khó có thể tin được.
- Ngươi tưởng phải vài ngày mới xong đúng không, đến lúc đó đại quân Tào Tháo đã chuẩn bị đến dưới thành rồi.
Pháp Chính cười khẽ một tiếng, lần đàm phán này không phải là vì việc kết minh, mà là Kinh Châu cần phải trả bao nhiêu mới có thể khiến Tôn Sách sớm xuất binh lên phía Bắc.
Cho dù chính mình không đến, chỉ sợ Tôn Sách ở thời khắc mấu chốt cũng phải xuất binh giúp đỡ Kinh Châu, nhưng như thế tổn thất của Kinh Châu chỉ sợ cũng sẽ càng lớn hơn nữa.
- Tiên sinh đáp ứng Lỗ Túc kia điều kiện gì?
So với việc đàm phán mau lẹ, Tân Sưởng quan tâm cái này hơn, Giang Đông tuyệt đối sẽ không từ chối lợi ích, nếu không Lỗ Túc cũng không đáp ứng sảng khoái như thế.
- Đơn giản là nhượng lại hai thành Bành Trạch công chiếm trước kia, đồng thời cung cấp lương thảo cần thiết cho năm vạn đại quân Giang Đông mà thôi.
Pháp Chính thản nhiên nói.
- Mà thôi?
Mã Tắc và Tân Sưởng cũng đã hết hồn, ba thành Bành Trạch kia Kinh Châu phải tốn rất nhiều công sức mới có được, giờ lại dễ dàng đưa cho Giang Đông, nếu không phải sợ người trước mắt này, lại biết hắn sẽ không làm những việc đầu hàng quân địch, chỉ sợ hai người sớm đã mở miệng mắng chửi rồi.
- Ha ha, hai huyện Bành Trạch, Hồ Khẩu là nơi Giang Đông muốn, càng là chỗ nhập khẩu của hồ Bà Dương, Giang Đông làm sao sẽ để hai huyện này rơi vào trong tay Kinh Châu chúng ta, sở dĩ lúc này chưa động thủ là bởi vì thời cơ chưa đến, nếu đợi đến khi Giang Đông khởi binh đến lấy, không bằng cứ tặng Giang Đông. Hai huyện này đối với Giang Đông vô cùng quý giá, đối với Kinh Châu lúc này lại là nơi nguy hiểm, hơi không cẩn thận thì có thể dẫn đến Kinh Châu ta khó cả hai bên.
Nhìn thấy hai người như thế, Pháp Chính lắc đầu, sắc mặt trịnh trọng nói.
- Vậy Sài Tang?
Tân Sưởng vội vã hỏi.
- Ha ha, Sài Tang là nơi trọng yếu của Kinh Châu ta, làm sao có thể tặng Giang Đông được cơ chứ?
Pháp Chính cười nói, hai huyện Hồ Khẩu, Bành Trạch thành trì nhỏ hẹp không thể chứa được đại quân, nhưng Sài Tang thì khác, chứa hàng vạn quân cũng vẫn dư dả, Sài Tang tuyệt đối không thể nhường được.
- Đa tạ tiên sinh chỉ giáo.
Tân Sưởng, Mã Tắc thở nhẹ ra một hơi, tuy đem hai thành Bành Trạch cho Giang Đông có đôi chút không cam tâm, nhưng cũng biết trận này thủy quân Giang Đông đương nhiên sẽ điều động, sẽ tuyệt đối khiến Kinh Châu nuốt không trôi. Có thể nói Giang Đông đối với Hồ Khẩu, Bành Trạch thậm chí với Sài Tang cũng là tình thế bắt buộc.
- Thu dọn một chút, ngày mai chúng ta có lẽ phải trở về Kinh Châu rồi.
Pháp Chính nói xong xoay người rời đi, bỏ lại hai người ngơ ngác nhìn nhau, ngày về cũng quá nhanh rồi đi.
- Giang Đông lại thêm một vị tướng mạnh không biết là phúc hay họa.
Lắc đầu, trong lòng Pháp Chính âm thầm lo lắng.
Phủ Ngô Hầu.
Lỗ Túc vừa ra khỏi trạm nghỉ chân liền nhanh chóng đi bẩm báo Tôn Sách.
- Chủ công, đại doanh Kinh Châu đem hai huyện Hồ Khẩu, Bành Trạch trả lại, còn đáp ứng cung cấp tất cả lương thực cho năm vạn đại quân lên phía Bắc. Thuộc hạ đã đồng ý yêu cầu của bọn họ, chỉ cần Tào Tháo xuôi nam sẽ lập tức xuất binh hướng phía Bắc đi đến Lư Giang cùng Kinh Châu chống Tào Tháo.
- Không có Sài Tang sao?
Trong lòng Tôn Sách ít nhiều có chút thất vọng, ngày trước cùng đám người Chu Du thương lượng, có thể mượn cơ hội này lấy lại Sài Tang khả năng là cực kỳ bé, không ngờ kết quả cư nhiên là thế.
- Về Sài Tang, Pháp Hiếu Trực quyết không nhả ra, chứ đừng nói đến đòi lại Sài Tang. Thuộc hạ cho rằng dựa vào mưu lược của Pháp Hiếu Trực, tất sẽ không nhượng bộ chuyện này, vì vậy mới đề nghị lấy lương thảo cho năm vạn đại quân làm trao đổi.
Lỗ Túc khom người nói, đối với Pháp Chính cũng cực kỳ tôn sùng.
- Thôi, nguyên bản việc này cũng không có hy vọng gì, có thể đổi lấy lương thảo, cũng coi như là một việc vui rồi.
Tôn Sách khoát tay, lương thảo của nẳm vạn đại quân, cũng không biết trận đánh này sẽ kéo dài bao lâu, nếu như Tào Tháo vẫn cứ kiên trì, vậy thì lương thảo này chính là cái động không đáy, dựa vào một mình Giang Đông nhất định không thể triệu tập được nhiều lương thảo như thế. Nếu như Kinh Châu nguyện ý đảm nhiệm, vậy không thể tốt hơn, đối với mấy kho lương thảo lớn của Kinh Châu, Tôn Sách vẫn luôn thèm muốn đỏ mắt.
- Còn nữa, Kinh Châu đáp ứng Hoa Đà đến trị bệnh cho Thái Sử tướng quân.
Lỗ Túc sắc mặt trịnh trọng nói.
- Thật sao?
Nghe vậy, Tôn Sách bật đứng lên, chuyện này đối với Giang Đông mà nói là một chuyện vui.
Từ sau khi Thái Sử Từ rơi xuống sông, Tôn Sách phát động lượng lớn nhân mã đi tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm được Thái Sử Từ, tuy nhiên Thái Sử Từ cũng bởi vì trọng thương mà hôn mê, đến giờ vẫn còn chưa tỉnh.
May mắn Thái Sử Từ rơi xuống cách hồ Bà Dương không xa, thế nước cũng nhẹ nhàng, nếu không tính mạng thật sự khó bảo toàn, nhưng mặc dù thế Thái Sử Từ cũng bị thương rất nặng.
Nếu không có Tôn Sách âm thầm mời thầy thuốc của toàn Giang Đông giữ mạng cho Thái Sử Từ , chỉ sợ Thái Sử Từ đã bỏ mạng rồi. Tin tức này vẫn chưa được truyền đi, cũng chỉ có mấy người bên người Tôn Sách biết việc này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận