Tam Quốc Tranh Phong

Chương 332

- Có phải Phụng Hiếu quá mức cẩn trọng không. Một Kinh Châu nho nhỏ dù xuất hiện một hai người tài cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Chúng ta quá đề cao Lưu Biểu kia rồi.
Tào Tháo nói.
- Chủ công, ý tôi nói chính là Lưu Kỳ kia. Đầu tiên là Văn Nhược nói Lưu Kỳ không tầm thường, là đại địch của chủ công, sau đó không bao lâu có tin tức binh bại truyền đến, tôi nghĩ Lưu Kỳ này ắt có liên quan đến lần binh bại này. Nếu không với tài năng của Lưu Biểu làm sao vào lúc này có thể lấy được Uyển Thành, làm sao có thể khiến cho Văn Nhược bị thất bại. Hai viên đại tướng Văn Sính và Vương Uy dưới trướng Lưu Biểu lúc này đều có việc quan trọng không thể đứng ra, mà đám người Khoái Việt, Thái Mạo nào so được với Văn Nhược. Trừ bọn họ ra tại Tương Dương này cũng chỉ có một phần lực lượng trong tay con trai của Lưu Biểu. Nếu tôi đoán không sai, việc Uyển Thành từ trước đến giờ đều do Lưu Kỳ kia xử lý.
Không để ý tới sự kinh ngạc của mọi người, Quách Gia nói tiếp:
- Lưu Kỳ này sau khi thu hồi Uyển Thành, dã tâm không hề nhỏ, hắn tránh ở phía sau màn tìm cơ hội xuống tay, mà chủ công và Viên Thiệu giao chiến không thể bị phân tâm, người này nào sẽ bỏ qua cơ hội này.
Nghe câu phân tích của Quách Gia, sắc mặt Tào Tháo và mấy người Trình Dục đều ngưng trọng. Hứa Đô cách Uyển Thành cũng không xa, nếu vào thời điểm mất chốt Tào Tháo đang giao chiến với Viên Thiệu, Lưu Kỳ đột nhiên từ Uyển Thành khởi binh tấn công Hứa Đô, vậy thì toàn bộ Hứa Đô ai có thể ngăn cản được thế tấn công của Lưu Kỳ.
- Phụng Hiếu nói có lý. Nếu không đề phòng Lưu Kỳ này chúng ta sẽ phải ăn một cú thua đau đớn. Ta lập tức lệnh cho Tử Hiếu đi tới Phàn Thành đổi Văn Nhược trở về.
Giờ đây Tào Tháo đã coi trọng Kinh Châu rồi.
- Chủ công, bất kể Lưu Kỳ này là người như nào cũng không thể đủ đề phòng. Lúc này đứng đầu Kinh Châu vẫn là Lưu Biểu, Lưu Kỳ này dù năng lực như thế ắt gặp phải sự nghi kỵ của Lưu Biểu. Nếu chủ công có thể từ trong đó châm ngòi, Kinh Châu sẽ bị lâm vào hỗn loạn, trong thời gian ngắn sẽ không thể làm gì khác được.
Quách Gia nhắc nhở.
Đợi cho Tuân Văn Nhược từ Phàn Thành đổi về phải chờ thêm hai ba ngày, trong hai ba ngày này ai biết sẽ xảy ra chuyện gì. Từ xưa công cao lấn chủ vô số kể, dù là cha con cũng không ngoại lệ, Lưu Kỳ này ở Kinh Châu cao như thế làm sao khiến cho Lưu Biểu dễ chịu được.
- Chủ công có thể phái sứ giả đi tới Tương Dương chất vấn Lưu Biểu, đồng thời phái sứ giả đi tới Giang Đông thuyết phục Tôn Sách tiến công Kinh Châu. Nếu có thể một đòn tấn công Kinh Châu, khiến y trong vòng vài năm không dám có hành động gì. Nếu không được thì gia tăng châm ngòi tại đông Kinh Châu, giữa Tôn Sách và Lưu Biểu có thù giết cha, sao có thể không thèm để ý. Mà Ngũ Khê và những nơi khác phía nam Kinh Châu vẫn luôn mơ ước Kinh Châu, chủ công phái sứ giả đi tới liên lạc nhất định có thể khiến cho Kinh Nam và những nơi khác nhiễu loạn Kinh Châu.
- Mà cùng lúc đó chủ công có thể đóng trọng binh ở Phàn Thành khiến cho Kinh Châu không dám lơi lỏng, không được dời binh mã Uyển Thành. Thế gia Kinh Châu cũng có thể là đối tượng để lợi dụng, chủ công sai người âm thầm tới liên lạc, cũng có thể làm cho nội bộ Kinh Châu bất ổn. Kinh Châu loạn trong giặc ngoài như thế Lưu Kỳ kia dù có bản lĩnh thế nào cũng không thể giải quyết được. Dù là giải quyết thì Kinh Châu trong thời gian ngắn thực lực cũng sẽ bị giảm đi. Còn nếu Kinh Châu không thể ngăn cản được, vậy Tôn Sách Giang Đông tất sẽ không bỏ qua cơ hội này, dễ dàng giải mối lo cho chủ công.
Quách Gia chậm rãi nói mấy câu đã định ra phương pháp đối phó Kinh Châu, khiến Trình Dục và Tuân Du đều âm thầm bội phục.
- Khà khà, một câu của Phụng Hiếu có thể địch mười vạn hùng sư, Kinh Châu này ắt sẽ loạn trong giặc ngoài, ta xem Lưu Biểu sẽ ngăn cản như thế nào. Vừa hay lúc Tử Hiếu phải tới Kinh Châu, đến lúc đó ta dễ dàng nhân cơ hội công chiếm Tương Dương.
Tào Tháo cười to nói.
- Chủ công, việc này không vội, đợi cho họ ở Kinh Châu đánh cho lưỡng bại câu thương thì xuất binh cũng không muộn. Viên Thiệu phương bắc thực lực rất mạnh, lúc này vẫn không thể đủ phức tạp.
Quách Gia khuyên nhủ. Một khi kế sách này thực hành, thế cục Kinh Châu sẽ rắc rối phức tạp, tùy tiện tham gia chỉ càng mất nhiều hơn được.
- Rất đúng, lúc này chủ công nên đối phó với Lưu Bị trước mới phải. Lưu Bị này tuy rằng thực lực nhỏ yếu, nhưng hắn là một con tiềm long, một khi để hắn lớn mạnh thì nguy rồi.
Trình Dục nghe Tào Tháo nói muốn nhúng chàm Kinh Châu thì trong lòng lo lắng vội khuyên.
- Ừm, việc này các ngươi yên tâm, ta đã sai người đi đối phó với Lưu Bị. Chỉ cần thừa dịp bất ngờ là có thể diệt trừ được Lưu Bị này.
Tào Tháo hận Lưu Bị thấu xương, không ngờ đã bị Lưu Bị ở Hứa Đô trồng rau lừa gạt mình.
Thảo luận xong mấy người Quách Gia rời khỏi, Tào Nhân mới dẫn thái y đến.
- Chủ công. - Tào Nhân hành lễ.
- Ừ, đã khoẻ rồi, ngươi bảo thái y về đi.
Tào Tháo phất tay ý bảo cho thái y lui.
- Mạnh Đức, ngài sao thế?
Tào Nhân lo lắng hỏi. Khi không có ai thì vẫn xưng hô tên của đối phương.
- Hà hà, ta không sao. Ngươi về nhà thu dọn, dẫn dắt ba ngàn binh lính tới Phàn Thành. Lần này còn có Trần Quần đi cùng ngươi. Đến lúc đó ngươi cần phải nghe nhiều ý kiến của hắn.
Tào Tháo dặn dò:
- Ngươi đi Phàn Thành không cần làm gì, chỉ cần bảo vệ cho Phàn Thành là được. Về phần tình huống Kinh Châu, ngươi chớ nhúng tay vào.
- Mạnh Đức yên tâm, chỉ cần ta còn sống một ngày Phàn Thành nhất định sẽ không bị mất.
Tào Nhân trịnh trọng nói.
- Khà khà, Tử Hiếu nói đùa rồi, Phàn Thành này có mất cũng không sao, nhưng ngươi nhất định phải nhịn nhục rút khỏi Phàn Thành, mấu chốt là phải bảo tồn thực lực, đợi cho sau khi ta quyết chiến với Viên Thiệu xong thì mới tiếp tục đến thu thập Lưu Biểu là được.
Tào Tháo khoát tay nói.
Lúc này, Lưu Bị tại Từ Châu cũng giống như Tào Tháo, trong lòng cực kỳ tức giận, y không ngờ được phái Giản Ung tới Kinh Châu sẽ tạo thành kết quả như vậy.
Lưu Bị đang ngồi đối mặt với Giản Ung suốt đêm chạy về Từ Châu, ngay lập tức Giản Ung đem chuyện xảy ra tại Kinh Châu kể lại một lượt. Lưu Bị dù giỏi về ẩn nhẫn nhưng nghe thế cũng hết sức tức giận. Y vốn nghĩ đều là dòng họ Hán thất, phái Giản Ung đến lôi kéo, nói không chừng có thể lôi kéo được Lưu Biểu lên chiến xa của mình, không ngờ rằng Lưu Kỳ này lại đáng giận như thế.
Y đã hiểu bất kể mình có thân phận dòng họ Hán thật thật hay không thì Lưu Kỳ này vẫn muốn đả kích y. Thân phận Hán thất của y đích thật là sự thật, nhưng dù là hắn ta đến Hứa Đô xin thiên tử xác nhận lần nữa, uy vọng của y cũng sẽ bị đả kích. Lưu Kỳ này rõ ràng không có ý tốt gì cả.
Điểm này khiến cho Lưu Bị suy nghĩ trăm lần vẫn không ra kết quả. Mình và Lưu Kỳ từ trước tới nay chưa hề gặp mặt, vì sao Lưu Kỳ lại căm ghét mình như thế. Hiện tại khiến y có chút tiến thoái lưỡng nan, bất kể là đến Hứa Đô hay không y đều khó có khả năng đại diện cho Hán thất như trước nữa rồi. Huống chi với tình huống hiện tại của y, y cũng không tiếp cận được Hứa Đô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận