Tam Quốc Tranh Phong

Chương 289

- Chủ công mọi thứ bình an, đa tạ Đại công tử đã nhớ đến.
Giản Ung có chút kinh ngạc, nhưng nghĩ đến chuyện Lưu Kỳ và Lưu Bị đều thuộc dòng họ Hán thất thì cũng không nghĩ nhiều nữa.
- Vậy là tốt rồi, dưới trướng Lưu hoàng thúc có Trương Phi, Quan Vũ và vài vị võ tướng ta đã ngưỡng mộ từ lâu, lần này Giản Ung tiên sinh tới Kinh Châu, vậy giúp ta đưa chút lễ vật này.
Lưu Kỳ cười nói.
- Đa tạ Đại công tử.
Giản Ung có chút cảnh giác nói. Lưu Kỳ không nói mang lễ vật cho Lưu Bị, mà lại gửi lễ vật cho các võ tướng dưới trướng Lưu Bị, đây không phải là lôi kéo trắng trợn sao? Dưới trướng Lưu Bị cũng chỉ có mấy võ tướng đó, nếu mấy võ tướng này cũng bị Lưu Kỳ dụ dỗ được, vậy thì nguy rồi.
Thấy phản ứng của Giản Ung, Lưu Kỳ chỉ cười, không nói gì, hắn làm như vậy chính là muốn Lưu Bị nhìn được, nếu Lưu Bị thấy hắn đưa lễ vật cho đám người Quan Vũ sẽ càng thêm cảnh giác, Lưu Bị sẽ không hoài nghi Quan Vũ, Trương Phi, sẽ chỉ hoài nghi Lưu Kỳ, biện pháp tốt nhất là không đến Tương Dương.
- Ha ha, Xương Hi này không thể tin được, bây giờ còn nhờ Giản Ung tiên sinh nói mấy lời này với Lưu hoàng thúc. Mong ông ấy phòng bị hơn, tuy nhiên dưới trướng Lưu hoàng thúc đều là người tài ba, hẳn là người này không đe dọa được.
Lưu Kỳ hữu ý vô ý nói.
- Đa tạ Đại công tử, nhất định tại hạ sẽ truyền lời.
Khóe miệng Giản Ung lộ vẻ mặt chua xót nói.
Tuy rằng Xương Hi này thay đổi thất thường, không đáng tin, nhưng lần này trợ giúp Lưu Bị chiếm lĩnh vài chỗ Từ Châu, không thể bỏ qua công lao, một câu nói của Lưu Kỳ như vô ý, nhưng nếu truyền đến tai Xương Hi thì cũng nguy rồi. Cho dù là người này tin phục Lưu Bị, chỉ sợ cũng sinh lòng phản nghĩa. Một câu của Lưu Kỳ đã đẩy Lưu Bị vào vực sâu.
- Giản Ung tiên sinh khách khí rồi, Lưu hoàng thúc chính là hoàng thúc mà Thiên tử thừa nhận, một khi đã vậy thì đều mang dòng họ Hàn thất, cũng nên giúp đỡ lẫn nhau.
Lưu Kỳ khoát tay nói, đối với thân phận của Lưu Bị, ngoại trừ Lưu Bị, chính mình cũng không thể xác định được. Tuy nhiên nếu Thiên tử đã nói Lưu Bị mang dòng họ Hán thất, người đó cũng không thể đứng ra đối nghịch với Thiên tử, đặc biệt là dòng họ Hán thất.
- Đại công tử nói đùa rồi.
Giản Ung cười gượng nói, sắc mặt so với khóc còn khó coi hơn, những lời này Lưu Kỳ chính là nghi ngờ thân phận của Lưu Bị, mặc dù không nói rõ, nhưng ý tứ trong lời nói ai cũng có thể nghe ra. Sở dĩ Lưu Bị có thể thu phục nhiều người như vậy, ở nơi nào cũng không dám chậm trễ chẳng phải là do danh xưng hoàng thúc sao.
Hôm này là lần đầu Lưu Kỳ nghi ngờ quyền uy của Thiên tử sau đó lại là nghi ngờ thân phận của Lưu Bị, nếu truyền ra ngoài, danh tiếng của Lưu Bị sẽ bị giảm đi. Giản Ung có chút hoài nghi có phải Lưu Kỳ thù địch Lưu Bị không, nếu không tại sao Lưu Kỳ lại gây khó dễ cho Lưu Bị, biết rằng Lưu Bị cũng là dòng họ Hán thất, coi như là thế lực bộ tộc Lưu thị, chẳng lẽ thế lực bộ tộc Lưu thị hung mạnh không tốt sao? Giản Ung âm thầm cầu nguyện Lưu Kỳ có thể nương tay, nếu không dựa vào thủ đoạn này của Lưu Kỳ chỉ sợ hắn tiếp không được.
Thấy phản ứng của Giản Ung, Lưu Kỳ cười lạnh trong lòng. Lưu Bị đã sớm muốn đến Kinh Châu, nhưng Lưu Kỳ không xem Lưu Bị là người một nhà, cũng không giống như Đào Khiêm, giống như Lưu Biểu đối xử với Lưu Bị có chút thân thiện, đương nhiên Lưu Bị đến Kinh Châu không phải du ngoạn mà chính là tới đoạt địa bàn của hắn, người như vậy Lưu Kỳ sẽ không nương tay.
- Chủ công nói không sai, lúc trước còn có một người chạy đến phủ Châu Mục giả mạo là dòng họ Hán thất, may nhờ Trấn Nam tướng quân tuệ nhãn thức nhân (tinh mắt biết nhìn người), liếc mắt một cái đã vạch trần được thân phận của hắn, nếu không chẳng phải sẽ để hắn ăn uống chùa ở Tương Dương sao, nói không chừng tiếp theo còn dùng danh tiếng bộ tộc Lưu thị làm chuyện gì đó.
Đúng lúc này Từ Thứ không nói gì cuối cùng cũng mở miệng, một câu cũng khiến Giản Ung sợ chết khiếp.
Đối với lo lắng của Lưu Kỳ, đương nhiên Từ Thứ biết, dựa theo phỏng đoán của mấy người Viên Thiệu có thể sẽ bại trận, đến lúc đó Lưu Bị chỉ có thể tìm nơi nương tực tới chỗ Lưu Biểu và Lưu Chương, nói tương đối thì khả năng Lưu Bị tìm Lưu Biểu nương tựa sẽ cao hơn một chút, bởi vậy đương nhiên Từ Thứ muốn theo phe của Lưu Kỳ.
Giả mạo dòng họ Hán thất, mặc dù không chỉ mặt gọi tên, nhưng tất cả mọi người đều biết người Từ Thứ nói là ai, Từ Thứ chính là muốn ám chỉ Lưu Bị giả mạo dòng họ Hán thất, qua lời Từ Thứ vừa nói, mọi người lại càng thêm nghi ngờ thân phận của Lưu Bị.
- Nguyên Trực nói rất đúng. Chuyện như vậy vẫn là nên cẩn thận, nếu không xảy ra chuyện gì thì nguy rồi. Nếu Lưu hoàng thúc là dòng họ Hán thất vậy cũng phải có trách nghiệm giữ gìn huyết thống bộ tộc Hán thất, việc này Lưu hoàng thúc cũng nên biết. Có phải không? Giản Ung tiên sinh.
Lưu Kỳ nở nụ cười nhìn sắc mặt khó coi của Giản Ung.
- Đại công tử nói rất đúng.
Lúc này Giản Ung đã chắc chắn rằng Lưu Kỳ muốn nhắm vào Lưu Bị, càng thêm đề phòng Lưu Kỳ, âm thầm quyết định sau khi hôn lễ kết thúc sẽ lập tức trở về Từ Châu.
- Lưu Kỳ này sao vậy?
Tuân Văn Nhược kinh ngạc nhìn Lưu Kỳ và Từ Thứ kẻ xướng người họa, nhắc tới Lưu Bị đươc Thiên tử thừa nhận là hoàng thúc hẳn không thể nhầm được, Lưu Kỳ này sao lại bài xích Lưu Bị như vậy.
- Chẳng lẽ thật sự Lưu Bị giả mạo dòng họ Hán thất sao?
Trong lòng Tuân Văn Nhược kinh hãi, giống như lời Lưu Kỳ nói mượn danh tiếng của Lưu thị, Tuân Văn Nhược càng kinh hãi hơn.
Thiên tử bị nhốt ở Hứa Đô, Lưu Bị được Thiên tử thừa nhận là hoàng thúc, chẳng phải là muốn dành lấy toàn bộ thiên hạ cùng ý dân một mình hay sao.
Tuân Văn Nhược tài trí bất phàm, trước kia mặc dù biết Lưu Bị không phải vật trong ao, nhưng đó cũng chỉ là một loại cảm giác. Thuật xem người cũng không cần biết rõ vì sao, hầu hết thời gian dựa vào cảm giác, cho nên khi Tào Tháo hỏi thăm Lưu Bị bọn họ, Tuân Văn Nhược với đám người Quách Gia mới có cùng chung ý kiến, đó chính là nhất định không thể thả Lưu Bị rời khỏi Hứa Đô, bất luận là cầm tù cũng được mà chém chết cũng tốt, dù sao là không thể rời khỏi Hứa Đô được.
Đã được Lưu Kỳ nói qua như vậy, Tuân Văn Nhược rốt cuộc cũng biết chỗ đáng sợ nhất của Lưu Bị. Chỗ đáng sợ nhất của Lưu Bị cũng không phải là thủ đoạn lôi kéo người của ông ta, cũng không phải là thân phận hoàng thúc của ông ta, càng không phải là danh tiếng nhân nghĩa trên người ông ta, mà là ông ta đại diện cho thiên tử cũng là đại diện cho Hán thất. Đây mới chính là nguyên nhân Lưu Bị nhiều lần thất bại sau đó lại nhiều lần đứng lên, cũng chính là chỗ đáng sợ nhất của Lưu Bị.
Muốn nói thân phận hoàng thúc của Lưu Chương, Lưu Biểu dựa theo bối phận mà nóiđều là hoàng thúc của thiên tử, nhưng vì sao chỉ mỗi danh tiếng Lưu Bị lớn nhất. Tuy rằng Lưu Biểu, Lưu Chương coi như là hoàng thúc thiên tử, nhưng mà cũng không đủ đại diện thiên tử, đại diện Hán thất. Danh nghĩa hoàng thúc của Lưu Bị là thiên tử nói đấy. Mỗi lần Lưu Bị bên ngoài làm việc liền đại diện cho thiên tử, điểm này ai cũng không thể thay đổi được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận