Tam Quốc Tranh Phong

Chương 542

Ngày hôm nay, sau khi binh mã Tào Tháo trở về doanh trại, Tào Tháo cũng không hề triệu tập các tướng lĩnh nghị sự như thường ngày mà một mình triệu tập đám người Quách Gia nghị sự, không ai biết đám người đó đang bàn luận gì trong đại trướng.
Trong rừng rậm cách đại doanh hơn mười dặm. Chân giẫm phải lá rụng trong rừng, tâm tư Tào Tháo thật kỳ quái. Tào Tháo vốn đang trong đại doanh nghị vậy mà có thể che dấu được mọi người bí mật xuất hiện ở đây. Bên cạnh Tào Tháo chính là Hạ Hầu Uyên, Hạ Hầu Đôn và đại tướng Tào Hồng cũng đang ở đây.
Mấy viên đại tướng này đều là những tướng lĩnh mà Tào Tháo tín nhiệm nhất, lần này đánh úp Ô Sào không thể có bất kỳ sai lầm gì, bởi vậy Tào Tháo cũng không dám mạo hiểm, chỉ tìm đến những võ tướng trong gia tộc mình.
- Chủ công, tại sao chúng ta lại ở đây?
Đại tướng Tào Hồng lên tiếng đầu tiên.
Tào Hồng vừa nói xong, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn về phía Tào Tháo, trong những người này ngoại trừ Hạ Hầu Uyên biết được ít manh mối thì những người khác không biết gì.
- Diệu Tài, ngươi hẳn cũng đã biết nguyên nhân?
Tào Tháo quay đầu nhìn về phía Hạ Hầu Uyên nói.
- Chuyện này có liên quan đến mật thư mấy ngày trước?
Ánh mắt Hạ Hầu Uyên lóe sáng, y không dấu diếm, mọi người ở đây đều là huynh đệ trong gia tộc không có gì phải dấu.
- Mật thư?
Mọi người kinh ngạc nhìn Tào Tháo. Chuyện mật thư mấy người cũng đã được nghe nói tới, nhưng bọn họ nghĩ mật thư chỉ là chuyện trêu đùa, bây giờ nhìn phản ứng của Tào Tháo và Hạ Hầu Uyên hẳn là có ẩn tình khác.
- Ngươi cũng biết trong mật thư nói gì?
Tào Tháo cười nói.
- Mạt tướng không biết.
Hạ Hầu Uyên lắc đầu nói.
- Trên mật thư không nói gì cả chỉ có một câu” lương thảo của Viên Thiệu ở Ô Sào”.
Tào Tháo cười nói.
- Chủ công muốn…?
Lúc này mọi người mới tỉnh ngộ, Tào Tháo làm như vậy rõ ràng là muốn tập kích Ô Sào.
- Đúng vậy, ta muốn đánh úp Ô Sào. Trong Ô Sào chính là lương thảo của mấy chục vạn đại quân Viên Thiệu, bên trong có hai vạn binh mã Viên Thiệu đóng giữ, còn có đại tướng Thuần Vu Quỳnh tự mình trấn thủ, hơn nữa địa thế dễ thủ khó công, muốn tấn công nhất định phải đánh lén.
Tào Tháo gật đầu nói.
- Mười ngày trước, ta và Phụng Hiếu đã đưa ra kế sách đánh lén Ô Sào, việc này quan hệ trọng đại nên ta mới nói với các ngươi.
Nhìn huynh đệ trong gia tộc đã theo mình chinh chiến nhiều năm, Tào Tháo xúc động nói.
- A Man nói gì vậy, việc này liên quan đến sinh tử tồn vong, nên làm như vậy.
Tào Hồng cười nói.
Nghe thấy Tào Hồng gọi mình là A Man, Tào Tháo tươi cười, trong lòng ông âm thầm ưa thích có người gọi tên mụ của ông, tuy nhiên cũng chỉ giấu trong lòng mà thôi.
Tào Hồng gọi một tiếng A Man khiến khoảng cách mấy người được kéo vào không ít, lúc này mấy người vừa nói vừa cười nhìn về phía Tào Tháo hỏi kế hoạch trận chiến.
- Lần đánh lén này rất quan trọng, ta sẽ đích thân dẫn mười ngàn binh mã đán lén Ô Sào, các ngươi cũng đi cùng ta, Diệu Tài cùng ta phân biệt mỗi người dẫn năm ngàn binh mã chia ra làm hai đường đánh lén Ô Sào, nhất định phải nhanh chóng hạ Ô Sào trước khi viện binh của Viên Thiệu đến, và thiêu hủy toàn bộ lương thảo trong đó.
Mấy người ngồi xổm xuống đất, Tào Tháo chỉ xuống bản đồ trước mặt nói.
- A Man, ta nghĩ trận chiến này nên giao cho ta, ngươi ở lại trong đại doanh chờ tin tức là được.
Tào Hồng đột nhiên nói.
- Đúng vậy, ngươi ở lại trong đại doanh phòng bị Viên Thiệu đánh lén.
- Đúng vậy, một khi Viên Thiệu phát hiện ta đánh lén Ô Sào, tất nhiên sẽ phát binh tấn công đại doanh.
……………….
- Chuyện trong đại doanh ta đã giao cho Phụng Hiếu, trận chiến này liên quan đến sinh tử thành bại, ta nhất định phải tham gia.
Tào Tháo nói không lớn nhưng lại chắc như đinh đóng cột.
Trong bóng đêm, mười ngà binh mã lẳng lặng đi nhanh về phía trước, thám báo bốn phía xung quanh luôn không ngừng tìm hiểu hình hình. Đám người Hạ Hầu Uyên nét mặt đầy vẻ cảnh giác, trận chiến này liên quan đến thành bại, mọi người không dám có chút sơ suất nào.
- Là ai?
Trong đêm tối đột nhiên có một tiếng quát chói tai vang lên, trong bóng đêm tĩnh lặng lại càng vang mạnh, ngay sau đó là tiếng binh khí va chạm nhau dồn dập, tới gần sắc mặt Hạ Hầu Uyên đột nhiên đột biến, không do dự bước nhanh về phía đánh nhau. Khi Hạ Hầu Uyên tới nơi, trận chiến đã kết thúc chỉ để lại một đỗng hỗn độn và vài cỗ thi thể.
- Sao lại thế này?
Hạ Hầu Huyên trầm giọng quát.
- Tướng quân, vừa rồi chúng ta đi qua đây phát hiện có thám báo của Viên Thiệu, may mắn là bọn họ không phòng bị nên chúng ta mới giết chết toàn bộ bọn họ.
Nghe tiếu tướng thám báo nói vậy, Hạ Hầu Uyên đến gần đánh giá tình hình, tổng cộng có ba cỗ thi thể đều bị loạn đao chém chết. Lập tức cảm thấy có gì đó không đúng.
Chỉ trong chốc lát sắc mặt Hạ Hầu Uyên thay đổi nhanh chóng, thám báo của Viên Thiệu có khả năng là bốn người, bình thường một đội thám báo thường là hai người, làm sao ở đây chỉ có ba thi thể.
Nếu hắn đoán không sai thì thám bảo hẳn là có bốn người, toàn bộ trinh sát của đại quân Viên Thiệu đều dưới trướng của Trương Cáp, cứ hai người làm một đội để phối hợp làm nhiệm vụ, vừa rồi chính là thám báo dưới trướng của Trương Cáp, ba người này là lôi kéo sự chú ý của bọn họ để cho một thám báo khác chạy trốn mang tin tức trở về đại doanh của Viên Thiệu.
Nói cách khác hành tung của bọn họ đã bị bại lộ, nghĩ vậy sắc mặt Hạ Hầu Uyên trắng bệch, tuy đoàn người có năm ngàn người nhưng so với mười vạn đại quân của Viên Thiệu thì chỉ như kiến gặp voi, nếu Viên Thiệu nhận được tin tức lập tức xuất quân truy tìm tung tích của bọn họ, rất có thể bọn họ sẽ bị bao vây tiêu diệt.
- Diệu Tài, đã xảy ra chuyện gì?
Đúng lúc này Tào Tháo cùng mấy người Hạ Hầu Đôn chạy tới, chưa kịp hỏi thêm đã thấy thi thể trên mặt đất, một đám sắc mặt đại biến.
- Mạt tướng vô năng khiến cho hành tung của đại quân bị bại lộ, tội đáng muôn chết, kính xin chủ công trách phạt.
Nói xong Hạ Hầu Uyên hổ thẹn ngã quỵ xuống đất.
- Sao?
Tào Tháo nhướn mày, nhìn ba cỗ thi thể trên mặt đất, dường như đã hiểu rõ mọi chuyện, dưới tình hình như vậy mà có thể phát hiện tình hình đại quân rồi thuận lợi chạy trốn cũng chỉ có thám báo dưới trướng đại tướng Trương Cáp của Viên Thiệu.
Trương Cáp là đại tướng số một số hai dưới trướng Viên Thiệu, khả năng lãnh đạo là số một dưới trướng Viên Thiệu, có tài dụng binh, hiếm khi thất thủ, từng mấy lần đả thương nặng binh mã dưới trướng Tào Tháo, còn có một lần thiếu chút nữa khiến ông bị thương nặng.
- Chủ công, thám báo dưới trướng Trương Cáp phối hợp rất ăn ý khó lòng phòng bị, Diệu Tài nhất thời xảy ra sai sót cũng có nguyên nhân, cho dù đổi lại là chúng ta cũng khó lòng ngăn cản được thám báo, kính xin chủ công không trách tội.
Nói xong đám người Tào Hồng cũng quỳ xuống đất cầu xin cho Hạ Hầu Uyên.
- Ta cũng không nói muốn trách tội Diệu Tài, các ngươi đứng lên đi.
Tào Tháo thở dài nói. Tào Hồng nói không sai, thám báo dưới trướng Trương Cáp, bốn người một tổ, hai người ngoài sáng, hai người ẩn náu, không ngừng biến hóa, ai cũng không mười phần nắm chắc có thể ngăn cản bọn họ lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận