Tam Quốc Tranh Phong

Chương 27

Trong lòng Lữ Giới tràn đầy sợ hãi, không ngờ tùy ý xuất chiêu, gã hắc y này có thể ứng phó với mình. Cùng lúc đó, đám thị vệ cũng đang chém giết với đám người hắc y, Lữ Giới sử dụng dư quang trong mắt liếc nhìn, thấy đám thị vệ vừa xông lên, liền roơi ào thế hạ phong, nếu không phải nhân số đông hơn hẳn so với đám người hắc y, e là vừa lên đã thương vong nặng nề. Đại khái hai gã thị vệ chống lại một gã hắc y mới không rơi vào thế hạ phong.
Chỉ có điều Lữ Giới cũng thở phào nhẹ nhõm, cũng không phải bất cứ kẻ nào cũng lợi hại như gã hắc y trước mắt y.
Xẹt!
Gã hắc y kia nhân lúc Lữ Giới không tập trung, liền chém đứt vài sợi tóc bên tai Lữ Giới, cũng may Lữ Giới phản ứng mau lẹ, bằng không Lữ Giới hôm nay sẽ phải nuốt hận.
Lữ Giới nhận được một bài học kinh nghiệm liền chuyên tâm nghênh chiến, thanh kiếm dài phủ quanh thân kín kẽ không để lại kẽ hở, khắp nơi đều được bao phủ bởi kiếm quang. Lữ Giới sử dụng kiếm dài có tác dụng khắc chế nhất định đối với gã hắc y dùng đao ngắn, gã hắc y sử dụng đao ngắn không thể phát huy toàn bộ uy lực, nhưng Lữ Giới không dám khinh thường, bởi trên chiến trường chỉ cần chút sơ ý liền có thể mất mạng, hơn nữa vết xe đổ ngay trước mắt, vì thế Lữ Giới cũng không vì gã hắc y thế yếu mà sơ xuất. Dù sao gã hắc y này cũng là kẻ có thực lực, chẳng qua hiện tại thoáng chịu nép vé tìm kiếm sơ hở của Lữ Giới, một khi phát hiện Lữ Giới có chút sơ hổ, y lập tức tung một kích trí mạng.
Lữ Giới và gã hắc y này giao chiến kịch liệt, còn hai người Cam Ninh lại giống như lang sói xông vào đàn dê, chém giết thoải mái, chỉ thấy Cam Ninh múa kích một phen nhảy vào đám người hắc y, đám người hắc y tựa hồ hợp lại cũng không thể ngăn cản y. Vũ khí gã thanh niên trẻ tuổi phía sau y sử dụng là một thanh kiếm dài, nhưng khả năng sử dụng kiếm dài so với Lữ Giới cao minh hơn nhiều, kiếm dài đâm tới cơ hồ không ai có thể ngăn cản, giống như trong kiếm có thiên quân vạn mã, đâm tới đâu địch nhân chắn trước mặt y tan nát tới đó. Hai người Cam Ninh chém giới tới đâu, đám người hắc y liền tự động tránh ra tới đó, không dám chính diện giao đấu với bọn họ, mà chỉ dám quần chiến xung quanh. Mặc dù như vậy, nhưng phần lớn đám người hắc y bị chết đều chết trong tay hai người bọn họ.
Lúc này, Lưu Kỳ đã xuống xe đứng bên cạnh xe quan sát, nhìn cảnh tượng giết chóc, đao kiếm tung bay, mau tươi bắn tung tóe, thi thể vụn thành mảnh nhỏ, trong lòng thầm nghĩ:
- Đây chính là thời kỳ tam quốc, đây chính là thời kỳ tam quốc. . .
Lưu Kỳ thực sự muốn phụt ra khỏi miệng. Tuy chuẩn bị kỹ càng, đối mặt với thời kỳ tam quốc tàn khốc, nhất định phải đối mặt với cảnh chết chóc, đối mặt với máu tươi, nhưng thực sự đối mặt lại hoàn toàn khác:
- Sinh mệnh tựa như con kiến nhỏ, một thương tổn nho nhỏ liền có thể lấy đi một tính mạng con người, còn một hồi chiến tranh liền có thể lấy đi nghìn vạn tính mạng, như vậy có thể thấy rõ mạng người vô cùng nhỏ bé.
Trong lòng Lưu Kỳ xúc động muốn nôn mửa, nhưng vì hắn không muốn thuộc hạ của hắn nhìn thấy sự yếu đuối của hắn, vì thế làm bộ như không nhìn thấy trận chém giết này, nhưng sắc mặt hắn trắng bệch lại hoàn toàn phản ánh sự cuộc tranh đấu nội tâm của hắn.
Chương Bá đứng bên thấy sắc mặt Lưu Kỳ trắng bệch và sự kiên định, y thở dài nói:
- Thiếu gia muốn leo lên cao, tuy quá trình này cái giá phải trả có chút khốc liệt, nhưng càng lên cao càng cái giá phải trả càng nhỏ, chỉ cần có thể sinh tồn tỏng thời loạn thế này, dù phải trả giá lớn hơn nữa cũng đáng.
Vù vù vù. Ba mũi tiễn nhanh như tia chớp bắn về điểm yếu hại trên cơ thể Lưu Kỳ.
Mã Trung ở bên đang định hành động, nhưng Trương Bá đã giành trước một bước.
- Hừ.
Chương Bá vung roi ngựa trong tay.
Bịch, bịch, bịch ba tiếng. Vũ tiễn ngay lập tức rơi xuống trước mặt Lưu Kỳ. Toàn thân Lưu Kỳ thoáng chốc ướt sũng mồ hôi lạnh, hắn nghiêng đầu sang một bên nhìn về phía Chương Bá.
Roi ngựa trong tay Chương Bá vẫn còn đang lắc lư, nhưng sắc mặt y không chút biểu tình, giống như người vừa nãy xuất thủ không phải là y. Thấy Chương Bá không nói, Lưu Kỳ cũng không hỏi. Quay đầu tiếp tục nhìn trận chiến, cuộc chém giết đã sắp kết thúc, đám thị vệ phối hợp với hai người Cam Ninh đã tiêu diệt hết đám người hắc y. Còn gã hắc y giao đấu với Lữ Giới đã bị trọng thương, hạ kiếm trước Lữ Giới, Lữ Giới bất ngờ vung kiếm đâm xuyên qua cổ họng. Những kẻ hắc y ẩn nấp trong bóng đêm sau hồi lâu cũng không thấy động tĩnh gì, lúc này Lữ Giới đang dẫn đám thị vệ thu dọn chiến trường, sau một khắc, thi thể thị vệ bị chết đã được đưa lên xe ngựa, những thị vệ bị thương liền được băng bó tạm thời.
- Khởi bẩm công tử, bị chết bốn người, thương hai ba người. Giết chết mười chín địch nhân, không bắt sống được tên nào, bắt được một tên thì gã đã tự sát.
Lữ Giới báo tin.
- Trở về đi. Ghi tên người chết, sau đó sai người hậu đãi người nhà, còn người bị thương miễn tiền thuốc men và ban thưởng nồng hậu. Hơn nữa ban thưởng cho những người khác.
Nói xong liền xoay người lên xe ngựa.
Đợi sau khi xe ngựa về phủ, Lưu Kỳ sai người sắp xếp chỗ ở cho hai người Cam Ninh. Chỉ có một mình trở lại phòng, không có ai khác, Lưu Kỳ rốt cuộc không nhịn được ói cạnh giường, cho tới khi ói tới nước mật mới cảm thấy tốt hơn một chút. Sau đó dưới sự hầu hạ của hai người Tình nhi, Lưu Kỳ chìm đắm trong giấc ngủ sâu.
Bóng đêm hắc ám chính là bước đầu cho tương lai bá chủ.
Ngày hôm sau mọi người trong thành Tương Dương rõ ràng phát hiện ngã tư đường trước cửa gia môn khắp nơi đều là xe ngựa đổ nát, trên mặt đất còn lưu lại vết máu tươi loang lổ, không khí sặc mùi máu tanh. Quân đội đã lâu rồi không thấy hiện tại lại xuất hiện trong thành, Tương Dương sau nhiều ngày không trải qua chiến tranh, nay chiến tranh dường như xuất hiện trước mắt mọi người.
Vụ ám sát đêm qua khiến gần hai mươi quan viên trong thành Tương Dương bị giết hại, tất thảy liên quan tới các gia tộc lớn và thế lực lớn trong thành Tương Dương. Mọi người đều suy đoán có phải Tông Sách Giang Đông muốn đánh tới hay không? Nếu không thì ai dám to gan ám sát quan viên tới mừng thọ Lưu Biểu?
Nhưng gia tộc có chút thực lực trong thành Tương Dương đều biết tám phần mười không phải khả năng này, bọn họ đều nhận được tin tức đại lao Tương Dương bị cướp, quản ngục người một tên may mắn thoát nạn thì các tên khác đều bỏ mạng. Trương Duyệt bị cướp, mũi giáo chỉ về Thái Thú Trương Sa – Trương Tiện là kẻ chủ mưu, là điều không cần bàn cãi.
Khi Lưu Kỳ tỉnh lại chính là giữa trưa ngày hôm sau, ánh mặt trời ấm áp xuyên qua khe cửa sổ chiếu vào thân thể Lưu Kỳ. Lưu Kỳ lắc lắc cái đầu còn chút đau nhức, không khỏi cười khổ, xem tửu lượng của mình vẫn không ổn.
Khi hắn đến đại sảnh thì đám người Lưu Tu đã đứng đó chờ hắn. Lưu Tu và hắn cũng vừa mới tỉnh rượu, mấy người khác tửu lượng không tồi, đương nhiên thường xuyên uống rượu, vào lúc này đã sớm tỉnh rượu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận