Tam Quốc Tranh Phong

Chương 283

Giả Hủ rất thông minh, chỉ từ một câu nói thôi cũng có thể nhìn ra, không sai, hiện tại Trương Tú và Tào Tháo là tử địch, nhưng chính vì là tử địch nên lời nói của Giả Văn Hòa càng thêm được tin tưởng, đến cả địch nhân của Tào Tháo cũng tin tưởng Tào Tháo, có thể thấy được sức ảnh hưởng của Tào Tháo rồi.
Giả Hủ nói một câu rồi thôi, trên giáo trường mọi người đang tranh cãi ầm ĩ cũng dần yên tĩnh lại.
- Không được, không ngờ Giả Văn Hòa lại làm hỏng chuyện.
Lưu Kỳ biến sắc nhìn về phía Gia Cát Lượng, Tân Hiến Anh bên cạnh sắc mặt cũng có chút ngưng trọng, nàng biết rằng Lưu Kỳ đối với Giả Hủ cũng là tình thế bất đắc dĩ, không ngờ vào lúc này Giả Hủ lại đưa Lưu Kỳ một đề khó, nhìn thấy sắc mặt Lưu Kỳ đại biến, nàng liền vươn tay ra giữ chặt tay Lưu Kỳ, ý bảo Lưu Kỳ phải bình tĩnh.
- Ha!
Ngữ khí Lưu Kỳ thở ra, quay đầu nhìn Tân Hiến Anh, cười cười bình tĩnh lại.
- Ha ha, Văn Hòa tiên sinh có biết Vương Mãng không?
Gia Cát Lượng nhìn Giả Hủ, hỏi.
- Đương nhiên biết.
Giả Hủ lắc đầu nói:
- Vương Mãng soán chính là nghịch tặc, mà Tào Tư Không chính triều cương, bình thiên hạ, phụ tá Thiên tử, không phải hạng người mà có thể so sánh với Vương Mãng được.
Gia Cát Lượng vừa nhắc tới Vương Mãng, Giả Hủ đã biết hắn muốn nói gì, cho nên y trực tiếp đem phong kín lời nói của Gia Cát Lượng lại. Vừa rồi Gia Cát Lượng và Tuân Văn Nhược nói chuyện, Giả Hủ có thấy rõ ràng, Gia Cát Lượng này hậu phát chế nhân (lùi một bước để đánh trả đối phương), y làm vậy chính muốn chiếm trước tiên cơ khiến cho Gia Cát Lượng không còn lời nào để nói.
- Văn Hòa tiên sinh nghĩ lầm rồi, tuy rằng Vương Mãng soán chính, nhưng không dám mưu hại cốt nhục Thiên tử, vẫn còn kém Tào Mạnh Đức ép Thiên tử tru sát quý phi, giận dữ mà tàn sát hàng loạt dân chúng trong thành, suy nghĩ giết người, nghịch tặc này cả thiên hạ đều muốn giết.
Đột nhiên Gia Cát Lượng nói, Tào Mạnh Đức muốn sát hại dân chúng Từ Châu, nhìn sơ thì là vì hiếu đạo, nhưng lại vô cớ hại chết hơn mười vạn dân vô tội, tuy rằng cuối cùng không thực hiện nhưng cũng ảnh hưởng không nhỏ.
Mọi người ở đây tranh luận sôi nổi, cách đó không xa có một chỗ ngồi của một người hơn ba mươi tuổi, diện mạo người trung niên này cực kỳ đặc biệt, thậm chí rất xấu xí, luôn luôn ngồi yên lặng xem, người này chính là Biệt giá Ích châu Tòng sự Trương Tùng, tuy rằng người này có diện mạo xấu xí, nhưng lại sở hữu tài năng xuất chúng, từ nhỏ nhìn qua là không thể quên được…
Chuyến này y lấy tư cách là sứ giả của Lưu Chương đi sứ đến Kinh Châu, nhưng thực chất cũng có lòng dạ khác. Lưu Chương quá nhu nhược, ngu muội, chỉ lo thủ chặt Ích Châu khiến nơi này không thể phát triển, thông đạo ra ngoài lại bị Trương Lỗ nắm giữ, địa thế Ích Châu hiểm trở, xuất nhập không tiện, điểm này Trương Lỗ cực kì rõ, cho nên lần này Trương Lỗ ra khỏi Ích Châu một mặt là tham gia hôn lễ của Lưu Kỳ, mặt khác chính là tìm kiếm minh chủ, vừa rồi biểu hiện của Lưu Kỳ khiến ánh mắt y sáng lên nhưng chưa đủ để lấy lòng trung thành của y, ngược lại biểu hiện của Gia Cát Lượng lại khiến y chấn động.
Tuy có truyền rằng Kinh Sở có Ngọa Long Phượng Sồ tuy không xa, nhưng ông ta có nghe nói qua, mấy ngày nay y đến Tương Dương cũng sai người bí mật điều tra, biết Ngọa Long Phượng Sồ chính là một thế hệ trẻ tuổi tài giỏi tuấn tú, danh tiếng cực cao. Điều này làm y có chút tò mò về hai người này, hôm nay thấy Ngọa Long, mặc dù chỉ tâm sự mấy lời, nhưng cũng đủ để nhận ra tài năng của Gia Cát Lượng không tầm thường. Tuy y chưa gặp qua Phượng Sồ, nhưng có Ngọa Long nổi danh như thế, vậy chắc tài năng của Phượng Sồ hẳn là không thể thua kém Ngọa Long được.
Trương Tùng ngoại trừ có tài nhìn một lần thì nhớ mãi còn có cách coi nhân thuật không tầm thường, mặc dù Gia Cát Lượng và Tuân Văn Nhược chỉ nói qua mấy câu, nhưng y đã nhìn ra, hiện tại Kinh Châu có xảy ra chuyện gì ngoài Gia Cát Lượng còn có một Từ Thứ còn chưa nói gì, có lẽ Từ Thứ là vì phòng bị nếu xảy ra chuyện gì.
Hôm nay tham sự hôn lễ, chư hầu, sứ giả rất nhiều, nhưng bây giờ chỉ có sứ giả tam phương tham sự, nhưng Trương Tùng cũng nhìn ra được điểm báo đại chiến. Tam phương sứ giả này đại diện cho Tào Tháo, Lưu Biểu và Tôn Sách, lúc này sứ giả Tôn Sách do mất tiên cơ nên đã rời khỏi tranh đấu, mà sứ giả Tào Tháo trước sau đều bị Lưu Kỳ, Gia Cát Lượng xuất ý bất ngờ, hai lần chịu thiệt, mặc dù có Giả Hủ hỗ trợ, nhưng cũng chỉ là miễn cường kiên trì thôi, huống chi còn một sứ giả của Viên Thiệu vẫn chưa nói gì.
Trong lúc mấy người giao phong, Trương Tùng đã thấu được tình huống quyết chiến của Viên Thiệu và Tào Tháo, Trương Hoành ra sức ủng hộ Tuân Văn Nhược như vậy cũng chưa chắc không phải hy vọng Tào Tháo giảm bớt phòng bị với Giang Đông, mấy năm nay Tôn Sách ở Giang Đông chăm lo việc nước, đã sớm mở rộng thế lực ra ngoài Giang Đông, nếu không hắn cũng không giằng co không rõ với Kinh Châu đến nay.
Mà Kinh Châu và Tào Tháo lại là tử địch, bất kể Tuân Văn Nhược lần này trở lại Hứa Đô như thế nào, đương nhiên Tào Tháo sẽ có điều phòng bị với Kinh Châu. Chưa chắc Giả Hủ không có nơi nương tựa sẽ hướng chỗ Tào Tháo, nhưng một cửa của Trương Tú cũng không sống dễ chịu.
Về phần Viên Thiệu, mấy ngày nay đều lôi kéo đồng minh khắp nơi, nhưng thật tâm là đồng minh khiến Viên Thiệu coi trọng thực không có mấy người, hoặc là nói trong mắt Viên Thiệu mấy đồng mình này có cũng được, mà không có cũng được, mặc dù không có đồng minh Viên Thiệu vẫn tin rằng chỉ dựa vào chính hắn cũng có thể đánh bại Tào Tháo.
Về phần mấy người khác chỉ toàn là đến xem náo nhiệt, chủ công của mấy người này đều không phải nhân vật trọng yếu gì, cho dù ở hôn lễ có nói gì cũng coi như không được nhắc đến.
Trương Tùng không dấu vết gì đã phân định thế cục phía trên rõ ràng, nhưng lại không biết từ sau khi đi vào hôn lễ, Lưu Kỳ vẫn âm thầm chú ý hắn.
Trong lịch sử Trương Tùng chết sớm, trước khi Lưu Bị chiếm được Ích Châu thì đã bị Lưu Chương chém chết, cũng không có cống hiến quá lớn, nhưng cái Lưu Kỳ thật sự chú ý chính là bản đồ Ích Châu, Trương Tùng chỉ nhìn qua một lần sẽ nhớ mãi, lúc còn trẻ y đã đi khắp Ích Châu, đối với địa lý sơn xuyên của Ích Châu hẳn là rõ ràng, nếu không phải lúc trước y hiến bản đồ cho Lưu Bị, Lưu Bị muốn công chiếm Ích Châu cũng không dễ dàng như vậy.
Tấm bản đồ này là thứ Lưu Kỳ quan tâm nhất, Lưu Kỳ chú ý đến Trương Tùng cũng chỉ vì tấm bản đồ này, hơn nữa lúc Trương Tùng rời khỏi Ích Châu cũng chính là lúc bạn tốt của y Pháp Chính cũng rời khỏi Ích Châu, nhân vật Pháp Chính - Pháp Hiếu Trực này Lưu Kỳ cũng không muốn bỏ qua.
Có lẽ nói Gia Cát Lượng đúng là người Lưu Bị nể trọng nhất, nhất lễ ngộ nhân, nhưng Pháp Hiếu Trực này cũng là người Lưu Bị tín nhiệm nhất, người kính trọng nhất, địa vị hắn trong lòng Lưu Bị còn vượt qua Quan Vũ, Trương Phi, nếu không phải chết sớm, thì nói không chừng thành tựu cũng không kém Gia Cát Lượng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận