Tam Quốc Tranh Phong

Chương 347

Nghe Chu Du nói vậy sắc mặt Tôn Sách âm tình bất định, công chiếm Kinh Châu đối với y không chỉ có ý nghĩa khuếch trương thế lực, càng ý nghĩa báo thù mối hận giết cha đoạt vợ. Hiện giờ nghe được phân tích của Chu Du, trong lòng Tôn Sách dù biết Chu Du nói không sai, nhưng vẫn cứ lần chần chưa quyết.
Hiện giờ nội bộ Giang Đông ổn định, có thể có uy hiếp chỉ còn lại tộc nhân Sơn Việt trốn tại trong rừng sâu. Tộc nhân Sơn Việt này vừa mới bị y làm tổn thương nặng nề, muốn tiếp tục quấy nhiễu ít nhất cũng mất mấy năm, nếu không nhân cơ hội này phá tan sự phong tỏa của Tào Tháo, chỉ sợ Giang Đông thật sự bị vây ở Giang Đông rồi.
Thấy Tôn Sách trầm tư mọi người trong đại trướng đều trầm mặc. Trong lòng Tôn Sách hận Kinh Châu bọn họ đều rất rõ, lúc này ngoại trừ Chu Du không ai có thể khuyên bảo được Tôn Sách cả.
Chu Du cũng không nói gì, chỉ bình tĩnh nhìn Tôn Sách. Theo y Tôn Sách chưa phải là một chư hầu đủ tư cách, Tôn Sách kích động làm việc thường thường không để ý hậu quả, những thứ này đều là khuyết điểm của Tôn Sách, nếu Tôn Sách hôm nay có thể đưa ra lựa chọn chính xác, vậy Tôn Sách mới thích hợp là một vị chư hầu. Muốn là một vị chư hầu đủ tư cách thù hận cá nhân căn bản là không là gì.
Hôm nay nếu Tôn Sách lựa chọn án binh bất động đánh chiếm ba thành Giang Hạ, vậy y dù chết cũng phải phụ tá Tôn Sách trở thành bá chủ một phương. Nếu Tôn Sách thật sự không lấy đại cục làm trọng cưỡng ép đánh chiếm Kinh Châu, vậy y vẫn sẽ phụ tá Tôn Sách, tuy nhiên có thể trợ giúp Tôn Sách bảo vệ cho Giang Đông cũng đã là cực hạn của y rồi.
Suốt nửa canh giờ, trong đại trướng yên tĩnh cực kỳ, ngay cả tiếng hô hấp cũng không nghe được. Suốt nửa canh giờ trong lòng Tôn Sách đấu tranh rất lâu rốt cục cũng đưa ra quyết định.
Tôn Sách ngẩng lên nhìn mọi người, nói:
- Công Cẩn nói không sai, Kinh Châu đã loạn trong giặc ngoài, không đáng để lo nghĩ, khi nào cũng có thể đánh chiếm. Mà mục đích quan trọng nhất của Giang Đông ta vẫn là nhân cơ hội này đột phá phong tỏa Trường Giang đem cục diện Giang Đông mở ra hoàn toàn.
Tôn Sách vừa mới nói xong, phần đông võ tướng trong đại trướng tuy rằng trong lòng có chút mất mát, nhưng trên mặt mỗi người đều lộ vẻ hưng phấn. Tôn Sách có thể đưa ra quyết định này đã nói lên Tôn Sách đã bắt đầu học sẽ làm một chư hầu như thế nào. Mà Chu Du và Trương Hoành liếc nhau, hai người đều thấy được ý cười trong mắt đối phương, Tôn Sách trưởng thành khiến đáy lòng hai người đều thấy cao hứng.
- Chủ công anh minh.
Chu Du cười nói.
- Chủ công anh minh.
Mọi người trong đại trướng cũng khom mình thi lễ nói.
- Hà hà, tốt, ta hi mong ngày nào đó có thể cùng các ngươi đánh hạ Kinh Châu.
Tôn Sách thấy mọi người như thế không khỏi nổi lên hào khí, tia uất nghẹn vừa rồi ở trong lòng cũng biến mất, lập tức đứng dậy cao giọng.
- Nguyện hết lòng vì chủ công.
Trong đại trướng mọi người vội hạ bái cùng đồng thanh nói. Lúc này tất cả mọi người đều vô cùng phấn chấn.
- Thuộc hạ nguyện giới thiệu một người cho chủ công, người này có thể giúp chủ công mưu đoạt thiên hạ.
Chu Du chợt lên tiếng, trong thanh âm lộ rõ vẻ vui mừng.
- Ồ, thật sao?
Tôn Sách hỏi.
- Công Cẩn không dám lừa gạt chủ công, người này tài trên Công Cẩn gấp bội, có thể mưu hoa thiên hạ cho chủ công.
Chu Du khom người nói.
- Vậy đó là ai?
Tôn Sách vui mừng không lời nào có thể diễn tả được, tiến lên nâng dậy Chu Du nói.
- Người này họ Lỗ tên Túc, tự Tử Kính, chính là bạn tốt của mạt tướng. Tử Kính chí thiên hạ văn võ không kém Công Cẩn, thuật mưu hoa bố cục lại trên Công Cẩn gấp bội. Nếu chủ công có thể được người này tương trợ, nhất định có thể thành công, làm nên bá nghiệp.
Chu Du nói chính là Lỗ Túc. Lỗ Túc vì mẫu thân qua đời ở nhà giữ đạo hiếu, bằng không Chu Du sớm đã tiến cử y với Tôn Sách rồi.
- Người này bây giờ đang ở đâu?
Tôn Sách hỏi.
- Người này đang ở trong đại trướng của thuộc hạ.
Nói xong Chu Du sai người đi mời Lỗ Túc. Lần này y ở quận Dự Chương đánh lui Từ Thứ Kinh Châu, sau đó ngựa không dừng vó chạy tới quận Lư Giang. Trên đường đi Chu Du bí mật đi tới nhà Lỗ Túc mời Lỗ Túc đến. Tuy rằng Lỗ Túc lúc này đang trong tang kỳ, nhưng hiện giờ thế cục thiên hạ biến hóa, hơi không cẩn thận Giang Đông sẽ bị sụp đổ bất cứ lúc nào, Chu Du lại hiểu rõ tài năng của Lỗ Túc, bởi vậy mới mời y rời núi phụ tá Tôn Sách.
Lỗ Túc tuy rằng đồng ý theo Chu Du rời núi, nhưng lại chỉ ở trong đại doanh của Tôn Sách quan sát con người Tôn Sách một thời gian ngắn mới đưa ra quyết định. Hiện giờ Tôn Sách đúng là thời điểm cảm xúc mênh mông, Lỗ Túc có thể bày mưu tính kế cho Tôn Sách tất sẽ được Tôn Sách trọng dụng.
Trong đại trướng tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn Chu Du, không ngờ Chu Du lại im hơi lặng tiếng đem một người vào quân doanh, tuy nhiên với thân phận của Chu Du thì đem một người chứ mười người vào quân doanh cũng không khó, bởi vậy mọi người chỉ kinh ngạc chút ít rồi đem tâm tư từ Chu Du chuyển đến trên người Lỗ Túc.
Tài năng của Chu Du thì tất cả mọi người đều biết, văn võ cùng tài đức đều song toàn, có thể làm cho Chu Du cho là hơn hắn gấp mười lần thì là hạng người gì? Mọi người đương nhiên sẽ không cho rằng tài năng của Lỗ Túc có thể hơn Chu Du gấp mười lần, nhưng có thể làm cho Chu Du khen ngợi như vậy, toàn bộ thiên hạ có thể có mấy người?
Chỉ có Trương Hoành sau khi nghe Chu Du nhắc tới Lỗ Túc có chút kinh ngạc sau đó liền khôi phục lại vẻ bình thường. Thanh danh của Lỗ Túc y có nghe nói qua, biết rõ tài năng của Lỗ Túc thế nào, y biết ý tứ trong lời nói của Chu Du, Chu Du vừa có tài lại rất biết cầm binh, nhưng đối với bố cục thiên hạ hắn ta không nắm rõ bằng Lỗ Túc.
Lúc trước khi y gặp Lỗ Túc có chút kinh ngạc về tài năng của Lỗ Túc. Nếu lúc ấy không phải Lỗ Túc đang có tang chỉ sợ y đã trực tiếp kéo Lỗ Túc tới Ngô Quận rồi, theo như tập tục ba năm để tang thì lúc này Lỗ Túc hẳn là vẫn đang trong thời gian để tang, không ngờ lại bị Chu Du kéo ra ngoài, nghĩ vậy Trương Hoành trên mặt hiện thêm vài phần tươi cười, nếu người này chịu cống hiến cho Tôn Sách, thế lực Giang Đông tất sẽ phát triển nhanh chóng.
Đang lúc mọi người kinh ngạc thì có một thanh niên hai mươi đến ba mươi tuổi đi đến. Người thanh niên này mặc quần áo trắng, khuôn mặt ôn hoà, làm cho người ta cảm giác giống như là đã đọc đủ thứ kinh tư luận ngữ vậy.
- Lỗ Tử Kính bái kiến Ngô hầu.
Lỗ Túc xoải bước đi vào lều lớn, nhìn qua biết ai là Tôn Sách, khẽ gật đầu với Chu Du, sau đó thi lễ với Tôn Sách. Đối với Tôn Sách gã cũng không xem trọng cho lắm, Tôn Sách với phụ thân của y Tôn Kiên rất giống nhau, Tôn Sách quá mức kiên cường, cứng quá dễ gẫy, bởi vậy Lỗ Túc đối với Tôn Sách không có thiện cảm, nếu Chu Du không nài nỉ nhờ gã thì gã cũng không đến chỗ này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận