Tam Quốc Tranh Phong

Chương 500

- Khởi bẩm chủ công, Bách Lao Quan đã thất thủ rồi.
Một tiếng kêu gấp gáp vang lên, nhưng vào trong tai mọi người lại như tiếng sét. Bách Lao Quan, là cửa quan trọng yếu của Hán Trung trong việc ngăn chặn Kinh Châu không ngờ lại thất thủ, hơn nữa tính toán thời gian binh mã Kinh Châu cả đoạn đường vẫn phải còn mấy ngày nữa mới đến Kiếm Các, Bách Lao Quan này cư nhiên ở thời điểm này thất thủ. Đối với mấy người mà nói, tin tức này như sấm sét giữa trời quang.
- Nói, rốt cuộc là có chuyện gì?
Trương Lỗ mặt trầm như nước, lạnh lùng nhìn tiểu tướng, mấy người còn lại cũng sắc mặt âm trầm, sắc mặt cực kém, ngay cả Dương Tùng hiểu rõ tình huống cũng phải mở to miệng không biết nên nói gì, hắn chỉ nghĩ cho Kinh Châu giáo huấn một chút Dương Ngang, nhưng không ngờ Kinh Châu lại dễ dàng đánh hạ được Bách Lao Quan.
Dương Tùng đầu tiên là sửng sốt, sau đó là đánh mắt nhìn mọi người một lượt, thấy mọi người trên mặt là vẻ vội vàng, sắc mặt cực kì âm trầm, trong lòng Dương Tùng trào lên một niềm vui sướng, đám người này bình thường không đem hắn để vào mắt, không ngờ cũng có ngày hôm nay.
- Khởi bẩm chủ công, chính là mấy canh giờ trước, có một người tự xưng là Cam Lượng tướng quân cầm theo công văn của Dương Tùng đại nhân đi tới Bách Lao Quan nói là phụng mệnh chủ công đến tiếp viện Bách Lao Quan. Không ngờ cư nhiên là Cam Ninh giả trang, tướng lĩnh thủ thành nhất thời không xem xét kĩ càng mở của quan, đã bị Cam Ninh chiếm đóng cửa quan.
Tiểu tướng thở phì phò đem tình huống nói một lượt.
Nghe đến Dương Tùng, tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn Dương Tùng. Nhìn thấy mọi người nhìn về phía mình, Dương Tùng mặt đỏ bừng tiến lên phía trước nói:
- Chủ công, tiếp viện Bách Lao Quan chuyện lớn như vậy, sao có thể không có một chút tin tức nào trước đó. Hơn nữa tất cả công văn của Hán Trung tuy đều phát ra từ thuộc hạ, nhưng cũng không phải không thể giả tạo, xin chủ công minh giám.
Dương Tùng lúc này tuy trong lòng vô cùng khẩn trương, nhưng trên mặt lại không hiện chút khẩn trương nào, mà ngược lại bởi vì nhắc đến chính mình mà trên mặt vừa đúng lộ ra vẻ kinh ngạc.
Dương Tùng vừa mới nói xong, Dương Bá một bên liền đứng dậy nói:
- Chủ công, công văn tư pháp chẳng khác gì là cấu kết với Kinh Châu, chuyện phản nghịch như vậy ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ, đây rõ ràng là chiêu vu oan giá họa của Kinh Châu.
Nghe hai người nói vậy, vẻ nghi hoặc trong mắt mọi người cũng giảm bớt không ít, tuy bọn họ không ưa gì Dương Tùng nhưng cũng không tin Dương Tùng cấu kết với Kinh Châu.
- Các ngươi có thấy công văn mà Cam Ninh đưa lên hay không?
Dương Tùng suy nghĩ rồi nói.
- Thuộc hạ đều không nhìn thấy, chỉ có Ngô tướng quân nhìn rõ, sau đó lệnh cho người mở thành nghênh đón đám người Cam Ninh vào thành. Nhưng mà Ngô tướng quân cũng bởi vậy mà bị Cam Ninh chém chết ngay tại chỗ rồi.
- Đại sự như thế sao có thể để cho một tiểu tướng như hắn quyết định, thật sự là hoang đường.
Dương Tùng hừ lạnh một tiếng, mà ngay cả đám người Trương Anh, Trương Lỗ đứng bên cũng lộ ra vẻ tán đồng, đều đem ánh mắt nhìn Dương Ngang.
- Chủ công, Ngô tướng quân tuy rằng tuổi còn trẻ nhưng làm việc ổn trọng, chắc chắn, lần này trở về Nam Trịnh, vì phòng ngừa Bách Lao Quan có gì bất trắc đã mệnh hắn tạm đảm chức tướng quân trấn thủ Bách Lao Quan, không ngờ lại xảy ra sự tình lớn như thế, là mạt tướng thất trách, xin chủ công trách phạt.
Nói xong Dương Ngang cũng quỳ xuống, chờ Trương Lỗ xử phạt.
- Chủ công, việc này mặc dù Dương tướng quân nhìn sai người, nhưng tình huống lúc đó chúng ta còn không biết, hơn nữa Dương tướng quân làm như thế cũng vì phòng ngừa các tướng sĩ trong Bách Lao Quan bất hòa hỗn loạn, còn đây là Kinh Châu mưu ma chước quỷ, thật sự không có quan hệ gì với Dương tướng quân.
Trương Anh đầu tiên đứng ra nói giúp.
- Hừ, Bách Lao Quan là môn hộ của Hán Trung ta, mà Dương tướng quân thân là tướng thủ hộ Bách Lao Quan, Bách Lao Quan thất thủ Dương tướng quân không thể trốn tránh trách nhiệm, nếu như hôm nay không chịu phạt, vậy ngày sau làm sao xuất hiện trước mặt các tướng sĩ? Thưởng phạt bất công, uy tín của chủ công để ở đâu?
Trương Anh vừa nói xong, Dương Tùng liền cười lạnh đứng ra phản bác. Mặc kệ Dương Ngang ở Bách Lao Quan hay không, nhưng Dương Ngang thân là tướng trấn thủ Bách Lao Quan, nơi này thất thủ người có trách nhiệm lớn nhất chính là Dương Ngang.
Dương Tùng nói xong, tất cả mọi người rơi vào trầm mặc. Tuy mọi người đều biết việc này không liên quan đến Dương Ngang, nhưng Dương Tùng nói không sai, Dương Ngang đích xác chịu tội khó thoát. Nhưng mà quyết định là do Trương Lỗ, nếu như Trương Lỗ không truy cứu việc này thì ai cũng không dám nói gì.
- Được rồi, Dương Ngang trấn thủ Bách Lao Quan khiến Bách Lao Quan thất thủ, khó thoát khỏi tội danh, nhưng dựa vào công lao trấn thủ Bách Lao Quan nhiều năm qua cho phép lập công chuộc tội, trận chiến này kết thúc rồi lại nói sau.
Trương Lỗ khoát tay nói:
- Lúc này quan trọng nhất là ngăn cản binh mã Kinh Châu như thế nào, Bách Lao Quan thất thủ cũng chỉ còn lại có Nam Trịnh và Dương Bình Quan, ngăn cản đại quân Kinh Châu như trứng chọi đá, các ngươi có biện pháp gì không?
Nhìn Trương lỗ thiên vị Dương Ngang như thế, trong lòng tDương Tùng ức giận vô cùng, ánh mắt âm trầm nhìn Dương Ngang vài lần, lòng tràn đầy oán hận cúi đầu không nói.
Thấy mọi người không nói lời nào, Trương Lỗ bất đắc dĩ thở dài, nếu Diêm Phố ở đây còn có thể thay hắn bày mưu tính kế, trong lòng vừa động Trương Lỗ nhìn về phía Trương Tùng.
- Chủ công không ngại hãy cầu viện Ích Châu. Hán Trung nguyên bản chính là một phần của Ích Châu, nếu phái người đi Ích Châu nói nguyện nghe theo mệnh lệnh của Lưu Chương, vậy thì Lưu Chương tất sẽ không tiếp viện binh mã Kinh Châu, đến lúc đó Hán Trung ta sẽ bớt đi một đường vây công của đại quân.
Dương Tùng bất đắc dĩ thở dài, chỉ có thể kiên trì nói.
- Ồ?
Nghe Dương Tùng nói vậy, Trương Lỗ ánh mắt lạnh lùng, trong ánh mắt tràn đầy vẻ không vui. Lưu Chương giết cả nhà hắn, chuyện này trong toàn bộ Hán Trung không người nào không biết, Dương Tùng này cư nhiên muốn hắn quy thuận Lưu Chương.
- Chủ công, đây chẳng qua chỉ là kế hoãn binh mà thôi, đợi Lưu Chương giúp đỡ chúng ta đánh lui Kinh Châu rồi, đến lúc đó quy thuận Ích Châu hay không còn dựa vào quyết định của chủ công.
Nhìn Trương Lỗ như thế, Dương Tùng vội nói.
Nghe Dương Tùng nói vậy, sắc mặt Trương Lỗ mới dịu đi, tuy nhiên vẫn mang theo vẻ âm trầm, cho dù trên danh nghĩa quy thuận hắn cũng không nguyện ý.
- Chủ công không thể được, tình hình của Hán Trung lúc này Lưu Kì chắc chắn mười phần rõ ràng, Kinh Châu nếu muốn công kích Hán Trung ta, Ích Châu kia không chừng cũng muốn như vậy, nếu như đánh lui được binh mã Kinh Châu ngược lại dẫn tới ham muốn của Lưu Chương, chẳng phải càng hỏng bét sao.
Dương Ngang đứng ra nói. Kế sách của Dương Tùng tuy rằng khả thi, nhưng Ích Châu không phải là không có người tài, nếu đến lúc đó Ích Châu cũng đòi tiến vào, vậy chẳng phải là trước có sói sau có hổ sao.
- Ồ, không biết Dương tướng quân có chủ ý gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận