Tam Quốc Tranh Phong

Chương 238

Mà Đặng Vũ đứng đầu hai mươi tám tướng ở Vân Đài, cả đời chiến công hiển hách phụ tá Lưu Tú đặt được thành tựu đế nghiệp, Tân Bì lấy Từ Thứ, Lưu Kỳ so sánh với họ thật sự là khiến Lưu Biểu không dám tin.
Bắt gặp vẻ mặt không tin của Lưu Biểu, Tân Bì cười nói:
- Nhớ ngày đó Quang Vũ Đế là một kẻ áo vải điền dã, có ai ngờ được hắn sẽ thống nhất thiên hạ trở thành đứng đầu trung hưng chứ.
Lưu Biểu lắc đầu không đồng ý với chuyện này, theo ông tuy Lưu Kỳ có ưu tú nhưng cũng không có khả năng giống như Quang Vũ Đế. Lưu Biểu mỉm cười nói:
- Ta nghe nói ngươi có một người con gái?
Tân Bì cười khổ một tiếng nói:
- Đúng vậy, lần này nó cũng cùng tới đây.
- Ha ha, ta đang vì hôn sự của Kỳ nhi mà lo lắng đây.
Lưu Biểu đột nhiên phá lên cười.
Tân Bì cười khổ một tiếng không nói gì, bất đắc dĩ nhìn Lưu Biểu:
- Hôn ước của hai đứa nó chỉ sợ đại công tử còn chưa biết đúng không?
- Ừ, ta còn chưa kịp nói cho nó biết, lúc đầu cho rằng chúng ta sẽ không gặp lại nữa, không ngờ cách xa hơn mười năm chúng ta lại gặp lại.
Lưu Biểu cảm khái nói, lúc hai người bọn họ chia tay là lúc Lưu Kỳ mới có bốn năm tuổi, mà Tân Bì lại vừa vặn sinh ra một đứa con gái, hai người liền định ra bội ước, Lưu Biểu nghĩ hai người bọn họ sẽ không gặp lại nên không nói cho Lưu Kỳ.
- Ngươi đánh giá Kỳ nhi cao như vậy, nghĩ lúc này chắc sẽ không phản đối hôn sự này?
Lưu Biểu cười nhìn Tân Bì.
- Đúng vậy, nhi nữ ta cũng biết hôn ước của hai người, tuy nhiên con gái ta xưa nay rất có chủ kiến, nếu muốn lấy nó về còn phải xem nhi tử bảo bối của ngươi có bản lĩnh thắng được nó hay không.
Tân Bì gật đầu nói, ngay từ đầu con gái ông một trăm lần không muốn, lần này ông tới Tương Dương nàng chỉ sợ ông sẽ định việc này nên cũng đi cùng.
- Ha ha, việc này cứ giao cho người trẻ tuổi bọn họ quyết định đi, dù sao lần này ta nghe nói Kỳ nhi trên hành trình ở Giang Đông cũng cướp hai thê tử tương lai của Tôn Sách về.
Đối với hôn sự của Lưu Kỳ hiển nhiên là Lưu Biểu không lo lắng nhiều, nếu tương lai Lưu Kỳ đứng đầu Kinh Châu bên người đương nhiên sẽ không thiếu nữ nhân, tuy nhiên lại cần thê tử hiền lành giúp hắn xử lý gia sự, điểm ấy mới là điều lo lắng nhất của Lưu Biểu.
- Ngươi nha, nhi nữ của ta luôn luôn tâm cao khí ngạo, tài văn chương cũng không thua ta, những nam tử binh thường nó không để vào mắt đâu, Lưu Kỳ lúc này vẫn chỉ là tiềm uyên chi long tại vũng lầy, tâm ý của hắn rất khó nắm bắt.
Tân Bì cười lắc đầu nói với Lưu Biểu.
- Ồ, chuyện này là thật?
Lưu Biểu không khỏi nhớ tới hai ngày trước Tân Bì cùng con gái tiến đến, nàng tuy không được tính là quốc sắc thiên hương, nhưng khí chất toàn thân không phải là nhi nữ binh thường có thể có được. bây giờ nghe nói tài văn chương của nàng cũng không thua Tân Bì, trong lòng Lưu Biểu cũng kinh nghi bất định.
- Ta còn lừa ngươi sao, ngươi vì hôn sự của Lưu Kỳ mà lo lắng, ta chẳng lẽ không vì hôn sự của nữ nhi ta mà lo lắng? – Tân Bì gật đầu nói.
- Nếu đã như vậy, ngày mai ta sẽ tuyên bố chuyện này.
Lưu Biểu hơi sửng sốt nói, nếu nữ tử như vậy mới có thể làm thê tử con của ông, Tân Bì người này không hay nói giỡn, hơn nữa lại là chuyện đại sự như vậy.
- Ngươi không phải nói để cho chính bọn nó làm chủ sao?
Tân Bì lập tức xem thấu tâm tư của Lưu Biểu.
- Ha ha, lệnh cha mẹ, mai mối như vậy là đủ rồi, vừa rối chẳng qua chỉ là vui đùa mà thôi. – Lưu Biểu khoát tay nói.
Hai người vừa cười vừa nói, lúc hai người bắt đầu có men say, Lưu Biểu mới sai người đưa Tân Bì trở về.
Trở lại viện lạc Tân Bì phất tay để cho người đưa ông trở về, đang lảo đảo đi vào sân thì thấy một thiếu nữ mười sáu mười bẩy tuổi chạy tới đỡ Tân Bì, vẻ mặt lo lắng nói:
- Phụ thân, sao người uống nhiều như vậy?
- Hôm nay cao hứng, lại cùng Cảnh Thăng nói đến việc năm đó.
Đi vào bên trong nhà, Tân Bì nằm trên giường tiếp nhận nước uống từ tay thiếu nữ nói.
- Ta đã đem chuyện của các con nói ra, ngày mai hắn nói cho Lưu Kỳ, đến lúc đó còn phải xem con đó.
Tân Bì ngẩng đầu nói.
- Ta nghe nói lần này ở Giang Đông Lưu Kỳ đã cướp hai nữ tử về. Hai cô gái này dung mạo khuynh nước khuynh thành, vốn là vị hôn thê của Tôn Sách, Chu Du ở Giang Đông, không ngờ bị Lưu Kỳ đụng phải cướp trở về, đến lúc đó con phải chú ý. Tuy nhiên con và Lưu Kỳ có hôn sự trong người, gia tộc Tân thị ta là cố giao của Lưu Biểu bởi vậy lần này vị trí chính thê nhất định là của con.
- Phụ thân … - Thiếu nữ hờn dỗi hô một tiếng.
- Ha ha, vi phụ quên mất, ngày mai đến gặp Lưu Kỳ con hãy quyết định đi, nếu không muốn vi phụ cũng chỉ có thể làm tiểu nhân một lần vậy.
Tân Bì nở nụ cười nói, đối với tâm sự của nữ nhi đương nhiên ông hiểu rõ, mấy ngày này chuyện của Lưu Kỳ đã truyền khắp Tương Dương, nàng sai người đi tìm hiểu trước, Tân Bì tất nhiên có biết.
- Vâng.
Thiếu nữ gật đầu nhưng trong lòng có chút miễn cưỡng. Nếu Tân Bì và Lưu Biểu đã sớm ước định hôn sự này tự nhiên không tiện từ chối, nhưng nếu hai người vài chục năm không gặp còn dễ nói, còn lúc này một khi đã gặp và có nhắc lại chuyện xưa, từ chối hôn sự có chút bất lợi đối với gia tộc Tân thị, hơn nữa phụ thân ở phương bắc cũng không tốt, nếu có thể mượn cơ hội này ở lại Kinh Châu, nói không chừng tương lai có thể có thành tựu.
Hơn nữa nàng tuy chưa gặp Lưu Kỳ nhưng đối với chuyện của Lưu Kỳ nàng biết không ít. Với thân phận của Lưu Kỳ mới hai mươi tuổi mà ở bên người không có vài người thị thiếp, người như vậy đúng là hiếm thấy.
- Phụ thân vẫn là nên nghỉ ngơi trước đi.
Nói xong thiếu nữ cầm lấy áo ngủ bằng gấm sau lưng Tân Bì, để Tân Bì nằm xuống, không lâu sau Tân Bì ngáy như sấm.
Thiếu nữ bất đắc dĩ đắp áo ngủ bằng gấm cho ông, mới đứng dậy đi đến bàn cạnh cửa sổ phía trước ngồi xuống, cầm thẻ tre trên bàn nửa ngày sau mới thở dài nói:
- Đãn nguyện nhân trường cửu. Thiên lý cộng thiền quyên. (Thủy điệu ca đầu)
Ngươi rốt cuộc là người như thế nào.
Trong phủ Lưu Kỳ, Từ Thứ đưa mẫu thân về phủ, tắm rửa sạch sẽ rồi mới đến phủ Lưu Kỳ.
Nhìn thấy Lưu Kỳ, Từ Thứ mới đem tình hình mấy ngày này ở Trường Sa kể lại một lần rồi mới nói:
- Đại đô đốc Giang Đông lúc này hẳn là đã tới Giang Hạ, Phi Long quân của Văn Sính tướng quân mặc dù là quân tinh nhuệ, nhưng lần này toàn bộ quân tinh nhuệ Giang Đông đều tới chỉ sợ không trụ được.
- Nguyên Trực không cần lo lắng, ngày mai ta sẽ nói với phụ thân việc này, nếu Văn Sính tướng quân không cầu viện Tương Dương, thế cục Giang Hạ hẳn là chưa tới mức sinh tử tồn vong. Chỉ cần đại quân vừa đến Giang Đông tự nhiên sẽ lui binh. – Lưu Kỳ gật đầu nói.
- Nguyên Trực nghĩ vì sao lần này ta trở về thái độ phụ thân đối xử với ta thái độ thay đổi lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận