Tam Quốc Tranh Phong

Chương 326

Tuy rằng trên người y cũng có nhiều vết thương, nhưng y hiểu rõ tình huống của mình còn tốt hơn nhiều so với Hứa Chử. Hiện đã qua hơn nửa canh giờ miệng Nguỵ Diên khô đắng, nhưng lúc này Hứa Chử cũng chẳng kém y là bao, trường đao trong Hứa Chử tuy rằng vẫn mang lực đạo kinh người, nhưng vẫn kém hơn so với lúc bắt đầu.
- Kéo giết hắn!
Trong mắt Nguỵ Diên loé lên tia sáng, tay múa trường sóc, chân bước liên tiếp không dám đón đánh cùng Hứa Chử. Tuy rằng đánh bừa xuống có thể chém chết Hứa Chử, nhưng chỉ e mình cũng sẽ bị trọng thương, Tuân Văn Nhược một khi nổi giận liều chết công thành vậy thì mình cũng nguy, vì cái nhỏ mà lỡ cái lớn không phải là điều y muốn thấy.
Dường như chú ý tới biến hoá của Nguỵ Diên, Hứa Chử rống giận liên tục, trường đao trong tay cao thấp tung bay, máu tươi trên mặt bị ánh lửa chiếu vào giống như ma quỷ dưới địa ngục, vô cùng dữ tợn đáng sợ, khiến cho binh lính Kinh Châu đứng vây xem đều sợ hãi.
- Tiểu tặc ngươi nhát gan y như tên Lưu Kỳ, quả thực là rác rưởi, né tránh như thế chẳng khác nào lũ chuột.
Hứa Chử vừa vung đao về phía Nguỵ Diên vừa chửi ầm lên. Y biết tình huống của mình, nếu lúc này tuỳ ý lấy mạng của Nguỵ Diên, chỉ sợ mình sớm muộn cũng sẽ bị kéo chết. HIện tại y chỉ có thể kéo Ngụy Diên làm đệm lưng, những cái khác cũng không cố làm gì.
Tuy rằng chỉ thuận miệng mắng mấy câu, ngay cả Hứa Chử cũng không ôm hy vọng quá lớn, nhưng câu nói của Hứa Chử đã thật sự chọc giận Nguỵ Diên. Lưu Kỳ là ai chứ, đó là chủ công của y, nếu không có Lưu Kỳ thì y hiện tại vẫn chỉ là một lính truyền tin tép riu, lúc có việc làm thì bôn ba truyền đạt mệnh lệnh, không có việc thì đứng canh gác cửa thành.
Lưu Kỳ có ơn tri ngộ với y, Hứa Chử mắng mình thì được nhưng lại mắng cả Lưu Kỳ, vậy thì đáng chết rồi. Nguỵ Diên lúc này nổi cơn tam bành nào đâu còn nghĩ đến mưu kế gì nữa, bước lên trước vung trường sóc trong tay chém vào trường đao của Hứa Chử.
Bắt gặp Nguỵ Diên như thế trong lòng Hứa Chử mừng rỡ, ánh mắt loé lên tia sáng khát máu, cũng không quan tâm Ngụy Diên là bởi vì nguyên nhân gì đánh bừa với mình, lập tức tiến lên tiếp tục chiến đấu kịch liệt với Ngụy Diên.
Keng! Keng! Keng! Keng! ... . . . .
Gần một khắc đồng hồ binh khí hai người đã va chạm không dưới mấy mươi lần, hai người lúc này đều đã dùng hết toàn lực, muốn áp chế đối phương. Hai người chiến đấu càng lúc càng hăng càng lúc càng kịch liệt, khiến cho sĩ tốt đứng chung quanh quan sát cũng toát mồ hôi vì căng thẳng, chiếu theo động tác của hai người bất kể là ai chỉ cần hơi có chút sơ sẩy cũng sẽ bị đối phương chém chết tại chỗ.
- Đồ phế vật ngươi không biết xấu hổ, để xem ông nội ngươi chém ngươi thành thịt vụn cho chó ăn.
- Hừ, ai chặt ai thành thịt vụn còn chưa biết đâu. Đến lúc đó nhất định phải chém đầu ngươi xuống tặng cho Tào tặc, để xem Tào tặc có phản ứng gì. Hy vọng lão đừng vì tức giận mà đi theo ngươi đấy.
- A a a, ngươi dám nguyền rủa chủ công, nhất định phải giết ngươi.
- Mắng thì sao, chủ công ắt sẽ san bằng Hứa Đô giết chết Tào tặc.
- Ta khinh. Chỉ dựa vào tên mặt trắng chỉ thích phụ nữ, không biết chừng một ngày nào đó sẽ chết trên bụng phụ nữ kia, sao có thể so với chủ công ta được.
- Ha ha, chủ công nhà ta cưới hỏi đàng hoàng, Tào tặc mới là kẻ cưỡng ép tranh giành phụ nữ đã có chồng kết quả phải thảm bại mà bỏ chạy, ngay cả con mình cũng vì vậy mà chết, thật sự làm người ta thấy nực cười.
Trong lúc kích chiến hai người cũng liên tục khẩu chiến với nhau, động tác chiến đấu cũng không hề chậm từng chiêu đều đâm vào nơi yếu hại của đối phương, hơn nữa lực mỗi đao đều hết sức kinh người, chỉ cần bị đâm vào sẽ phơi thây tại chỗ.
Tuy nhiên, theo thời gian gia tăng động tác của hai người càng ngày càng chậm, mà ngay cả bước chân cũng càng ngày càng nặng nề, nhưng khí thế hai người lại không yếu chút nào. Sơ hở của hai người càng ngày càng nhiều, mà hai người cũng không có lực mà nhân cơ hội chém chết đối phương.
Đột nhiên, trường sóc trong tay Ngụy Diên có dấu hiệu bất ổn, vốn đâm về phía Hứa Chử nhưng lại lung lay đâm xuống đất.
Hứa Chử dĩ nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, trong mắt loé lên tia sáng, vẻ mặt lập tức trở nên ngoan độc, trường đao trong tay không chút nào khách khí trực tiếp bổ về phía đầu của Ngụy Diên, nếu bị gã chém trúng đầu của Ngụy Diên ắt sẽ bị chém nát bét.
Ngay khi trường đao sắp tiếp xúc với tóc của Ngụy Diên, Ngụy Diên đột nhiên lui về sau một bước trong khoảnh khắc tránh được một kích trí mạng của Hứa Chử.
Ngụy Diên lui về sau tránh được một đao toàn lực của Hứa Chử, nhưng Hứa Chử cũng vì vậy mà ăn thiệt, vốn muốn đưa Ngụy Diên vào chỗ chết, một đao kia của Hứa Chử không nương tay chút nào, lực toàn thân đều tụ trên thanh trường đao, lúc này một đao bị bổ vào khoảng không, Hứa Chử bị trường đao kéo đi ngã sang một bên.
Nguỵ Diên đối diện nở nụ cười trào phúng, gã làm như vậy là muốn dẫn Hứa Chử mắc mưu, không ngờ Hứa Chử thật sự bị lừa. Đánh thời gian dài như vậy dù trong lòng gấp gáp lúc này Ngụy Diên cũng đã bình tĩnh lại, đây chính là điểm mấu chốt nhất để giết chết Hứa Chử, bằng không đợi đến khi Tuân Văn Nhược nhận được tin tức gấp gáp trở về, vậy thì hết thảy mọi việc hôm nay làm đều công dã tràng rồi.
Thời điểm Hứa Chử bị trường đao kéo đi làm cho loạng choạng, Ngụy Diên thu lại trường sóc ngay sau đó đâm mạnh tới trước người Hứa Chử.
- Tiểu tặc dám dối trá.
Hứa Chử giờ đã hiểu mình bị bừa, trợn mắt nhìn Ngụy Diên hận không thể đem bầm thây Ngụy Diên thành vạn đoạn.
- Ha ha, lúc này mới biết đã muộn rồi.
Ngụy Diên bật cười ha hả.
- Phập.
Trường sóc đâm xuyên qua y phục cắm vào người Hứa Chử, , trong phút chốc máu tươi văng khắp nơi, máu vẩy ra nhuộm đỏ cả người Hứa Chử.
- A! A! A! A!...
Hứa Chử như điên dại không chút nào để ý vết thương trên người, quơ trường đao chém Ngụy Diên gần trong gang tấc, rõ ràng là muốn đồng quy vu tận với Ngụy Diên.
- Hừ!
Ngụy Diên hừ nhẹ ra sức đâm mạnh trường sóc sâu vào trong cơ thể Hứa Chử sau đó rút ra, tức thì máu tươi ở miệng vết thương chảy ào ạt ra ngoài. Ngụy Diên ngưng thần đề phòng, tay cầm trường sóc cảnh giác nhìn Hứa Chử, lúc này mới là lúc Hứa Chử nguy hiểm nhất.
- A! A! A! A!...
Thời điểm Ngụy Diên rút trường sóc Hứa Chử kêu lên một tiếng trầm đục, không quan tâm quơ trường đao đâm tới Ngụy Diên.
- Phập.
Ngụy Diên lại múa may trường sóc để lại một vết thương cực sâu trên người của Hứa Chử. Mà Hứa Chử vẫn không quan tâm điên cuồng lao tới hướng Ngụy Diên. Ngụy Diên không thể không lui bước sau đó tiếp tục nâng trường sóc đâm tới Hứa Chử, thừa dịp Hứa Chử kêu rên nháy mắt chậm rãi lui về phía sau.
Khoảng cách giữa hai người như gần như xa, gần như không thay đổi gì, tận đến khi Ngụy Diên lui ra phía sau khá dài Hứa Chử mới sức kiệt dừng bước.
- A a a...
Hứa Chử dừng bước lại ngửa mặt lên trời rống giận, trường đao trong tay chống dưới đất, lưỡi đao hướng lên trời, rất lâu sau thanh âm mới đột nhiên dừng lại, tuy nhiên tiếng rống giận của Hứa Chử vẫn kéo dài trong đêm yên tĩnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận