Tam Quốc Tranh Phong

Chương 574

Trên đường đi, Hoàng Trung không nghỉ ngơi, năm ngàn binh sĩ dưới trướng cũng mệt mỏi không chịu nổi, thế nhưng Hoàng Trung không chút suy nghĩ liền công thành.
Tình cảnh Lưu Kỳ nguy hiểm khiến Hoàng Trung không dám dừng lại chút nào, sau khi nhận được lệnh tấn công thành Giang Du, Hoàng Trung liền suy nghĩ rõ ràng mấu chốt trong đó, rõ ràng Lưu Kỳ muốn lấy chính mình để thu hút sự chú ý của Dương Hoài, để cho ông có cơ hội công thành.
Lưu Kỳ rất quan trọng đối với Kinh Châu, Hoàng Trung cực kỳ rõ ràng, không có Lưu Kỳ toàn bộ Kinh Châu sẽ bị chia rẽ căn bản không ngăn được sự tấn công từ bốn phía.
Mặc dù là có đám người Bàng Thống, Gia Cát Lượng, Từ Thứ, nhưng Lưu Kỳ lại không có con, khi Uyển phu nhân sinh ra lại chính là một đứa con gái, những người này có thể lưu lại ở Kinh Châu hay không còn chưa biết được.
Cuộc chém giết trên thành Giang Du còn xa mới thảm thiết như phía trước đại doanh Kinh Châu, đối mặt với Hoàng Trung bất kể tấn công tổn thất, binh mã Ích Châu trên cổng thành rất nhanh liền hỗn loạn, đại quân Kinh Châu công thành vào trong.
Công vào trong thành, lúc này Hoàng Trung không dẫn dắt binh mã truy kích binh sĩ Ích Châu mà vào phủ đệ Dương Hoài trước, giết toàn bộ những người dưới trướng Dương Hoài bao gồm tên Huyện Thừa ở bên trong, toàn bộ thành Giang Du lúc này một tên quan hơi có uy vọng cũng khó tìm được.
Đem chuyện này làm xong, Hoàng Trung mới lưu lại ba ngàn binh mã tiếp tục thanh lý binh mã Ích Châu trong thành, còn mình dẫn hai ngàn binh mã còn lại xông về phía đại doanh Kinh Châu.
Còn chưa đuổi đến đại doanh, Hoàng Trung cũng đã bị tiếng chém giết từ đại doanh truyền đến làm cho rung động, thời điểm tình huống trong đại doanh hiện ra trước mặt, Hoàng Trung chấn động thật sâu.
Đây rõ ràng là địa ngục.
Chân cụt tay đứt, huyết nhục văng tung tóe, máu loãng ồ ồ chảy xuống, mà binh lính song phương ở nơi này chiến đấu kịch liệt trên nền máu chảy.
-------------------------------------------
Thấy rõ ràng tình trạng trên chiến trường, Hoàng Trung không khỏi kinh hãi, chỉ thấy dưới công kích của Dương Hoài Lưu Kỳ bị quản chế khắp nơi, mỗi lần gặp hung hiểm lại càng tránh thoát khỏi đòn công kích của Dương Hoài khiến cho Hoàng Trung không khỏi hết hồn.
Không kịp phân phó binh sĩ dưới trướng, Hoàng Trung xông tới, trong khoảnh khắc giơ tay mấy tên binh sĩ Ích Châu đều bị Hoàng Trung chém giết, lúc này binh sĩ Ích Châu đang cùng binh mã Kinh Châu bất phân thắng bại rốt cuộc đã phát hiện tình hình phía sau.
Thời điểm xác định được phía sau là binh mã Kinh Châu, binh sĩ Ích Châu liền lâm vào hoang mang, mà đang chiến đấu kịch liệt cùng Lưu Kỳ, Dương Hoài cũng phát hiện ra tình hình phía sau đại quân.
Tuy nhiên Dương Hoài cũng không có quá để ý, hiện giờ Lưu Kỳ đang khó khăn đối phó với y, y có lòng tin trong thời gian ngắn có thể giết chết Lưu Kỳ, chỉ cần giết chết Lưu Kỳ binh mã Kinh Châu phía sau không cần đánh cũng sẽ tự tan rã.
Tuy nhiên ngay sau đó Dương Hoài phát hiện tình huống khác xa so với dự liệu của y, tốc độ binh sĩ Kinh Châu phía sau thật sự là quá nhanh, qua một lát đã đem mấy trăm tên binh sĩ đánh tan, hơn nữa thế như chẻ tre trong nháy mắt đã công phá được binh mã dưới trướng mình.
Rất nhanh Dương Hoài liền phát hiện tên đầu sỏ gây ra biến hóa này, Hoàng Trung! Trong chớp mắt Dương Hoài liền rõ ràng thân phận người này, từng ấy tuổi lại trùng hợp ở Ích Châu chỉ có Hoàng Trung thôi.
Suy nghĩ rõ ràng điểm này, trong tâm Dương Hoài không khỏi hoảng hốt. Sự xuất hiện của Hoàng Trung thật nằm ngoài dự liệu của y, không phải là ngay mai Hoàng Trung mới đuổi tới đây hay sao? Tại sao lại đến sớm hơn như vậy, chẳng lẽ bản thân là do một tay Lưu Kỳ dựng lên.
Uy danh của Hoàng Trung y cực kỳ rõ ràng, cũng biết bản lĩnh người này, đao pháp xuất thần nhập hóa, sau đó còn có Hoàng Dương Mộc Cung trăm phát trăm trúng khó lòng mà phòng bị, điểm này Dương Hoài không dám sơ suất.
Đột nhiên tốc độ Hoàng Trung cực nhanh, ở thời điểm Dương Hoài tự hỏi Hoàng Trrung đã tiếp cận về hướng bên này hơn mười mét, mà binh sĩ Ích Châu ngăn ở trước người Hoàng Trung đều bị Hoàng Trung làm cho kinh sợ, hoặc bị chém giết hoặc bị tự bỏ chạy tán loạn.
Giang Du!
Hoàng Trung cùng hai ngàn binh mã phía sau mang trên người mùi máu tươi, sát khí cùng với chiến ý khiến cho trong lòng Dương Hoài kinh hãi. Đây rõ ràng là binh mã vừa mới trải qua một hồi chiến đấu kịch liệt, hơn nữa là trải qua một hồi đại thắng mới có khí thế trên người như vậy, lúc này không cần nghĩ cũng biết là Giang Du đã rơi vào tay Kinh Châu rồi.
Cũng cùng lúc đó Dương Hoài đã rõ ràng tại sao tối hôm nay binh mã Kinh Châu đột ngột rút lui ra khỏi ngoài thành Giang Du. Rõ ràng trước đó Lưu Kỳ đã đem hành tung của Hoàng Trung tiết lộ cho y, khiến cho y lầm tưởng là đại quân Kinh Châu đang chờ Hoàng Trung cùng nhau đem mình vây khốn ở trong thành, dùng cách này dụ y ra khỏi thành.
Lúc này Dương Hoài mơ hồ có chút hối hận, y biết rằng chỉ cần đại quân ra khỏi thành hết thảy hành tung đều bị Lưu Kỳ nắm trong tay, thiệt thòi y còn tưởng trên con đường này rất thông suốt rồi.
Suy nghĩ hỗn loạn này nhanh chóng bị Dương Hoài áp chế, quay đầu lạnh lùng nhìn về phía Lưu Kỳ, sai lầm lớn nhất của Lưu Kỳ lần này là không nên cho mình nhìn thấy hắn, thủ cấp của Lưu Kỳ so với Giang Du quan trọng hơn.
Hơn nữa theo y, cho dù lần này Lưu Kỳ có chút khó chơi, nhưng lúc này hắn đã nỏ mạnh hết đà, căn bản chống đỡ không được bao lâu.
Nghĩ như thế, thế công của Dương Hoài càng thêm sắc bén, càng thêm độc ác, có mầy lần là sát qua thân thể của Lưu Kỳ.
Đối mặt với thế công sắc bén của Dương Hoài, Lưu Kỳ không sợ hãi chút nào, ngược lại trở nên trầm tĩnh hơn, Dương Hoài lúc này tấn công càng thêm sắc bén càng thên trí mạng, nhưng cũng đang cho thấy trong lòng của y đang nôn nóng, chỉ cần kiên trì qua thời khắc gian nan ban đầu, Dương Hoài sẽ không đáng để lo lắng rồi.
Ánh mắt trầm tĩnh kiên định, trường kiếm trong tay vung lên, hắn lần lượt hóa giải thế công trí mạng của Dương Hoài. Chiến đấu kịch liệt lâu như thế đối với thế công của Dương Hoài càng thêm quen thuộc, lúc tâm tư Dương Hoài nôn nóng có thể phản kích một hai lần, mặc dù không chút tác dụng nào, nhưng mỗi khi Lưu Kỳ phản kích, thế công của Dương Hoài cũng theo đó định trệ.
Mau mau mau ….
Lúc này trong đầu Hoàng Trung chỉ có một ý niệm duy nhất, đó là phải mau chóng đuổi tới bên cạnh Lưu Kỳ, bảo vệ an toàn cho Lưu Kỳ. Kiên định với ý niệm này, trường đao trong tay Hoàng Trung không ngừng vung ra, đao đao trí mạng không chút nào nương tay, mỗi một lần trường đao vung lên liền theo đó một tên binh sĩ Ích Châu bị giết.
Khí thế trên người Hoàng Trung làm cho cả đại quân Ích Châu chấn động, mà phía sau Hoàng Trung hai ngàn binh sĩ đều khí thế đều ngạo nghễ, làm cho lòng binh mã Ích Châu đã rối loạn lại càng thêm kinh hãi không ngừng.
Dưới sự công kích của Hoàng Trung binh sĩ Ích Châu không ngừng tán loạn, khoảng cách giữa Hoàng Trung với Lưu Kỳ ngày càng gần, ba trăm bước, hai trăm tám mươi bước, hai trăm năm mươi, …. hai trăm bước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận