Tam Quốc Tranh Phong

Chương 73

Các sĩ tốt lấy lương khô và nước uống tùy thân cùng ngôi trên chiếu ăn uống.
Lưu Kỳ, Cam Ninh và Vương Nghị ngồi tụ lại cùng một chỗ, ba người ăn chút đồ ăn đơn giản, lại tiếp tục bàn bạc tiếp đến nên làm thế nào.
Lưu Kỳ buông đồ ăn trong tay ra, hỏi:
- Hiện tại chúng ta bị nhốt trong núi, trong khoảng thời gian ngắn e là không ra được, con đường này cũng không biết thông tới đâu?
Cam Ninh xem xét xung quanh, nói:
- Địa thế càng lúc càng cao, chúng ta hiện tại e là đang ở trên núi, cũng không biết ngọn núi này có đường hay không?
Vương Nghị trầm mặc không nói, lúc này cũng mở miệng nói:
- Hẳn là có đường, con đường này tuy nhỏ hẹp lại gập ghềnh khó đi. Nhưng trên đương có không có nhiều cỏ dại sinh trưởng, hơn nữa dưới chân có rất nhiều dấu vết rõ ràng, đường dưới chân chúng ta và bùn đất xung quanh có khác biệt rất lớn, rất có thể người từ nơi khác mang những tảng đá kia đến trải trên đường. Nhưng đường vì sao chỉ mở nhỏ như vậy thì mạt tướng thực sự không nghĩ ră?
Nghe Vương Nghị giải thích trong mắt Lưu Kỳ hiện lên vài tia ngạc nhiên, tiếp đến cẩn thận đánh giá cảnh vật xung quanh một chút. Đường dưới chân rất cứng rắn, hoàn toàn khác biệt so với đất tơi xốp xung quanh, hơn nữa gần đó có chỗ có dấu vết đào bới rất rõ ràng. Chỉ là bị cỏ dại che khuất, Lưu Kỳ nhất thời không có để ý, không ngờ Vương Nghị lại để ý tới.
Cam Ninh cũng ngạc nhiên thoáng liếc nhìn Vương Nghị, Vương Nghị phụng mệnh theo Lưu Kỳ xuất chinh, khi trước dọc đường đi cơ hồ chưa từng chủ động nói chuyện, không ngờ vừa nói liền đưa ra lời nói khiến người khác ngạc nhiên, tiếp đến Cam Ninh cũng xem xét đất xung quanh, gật gật đầu nói:
- Vương Tướng Quân nói không sai, con đường này hẳn là thông suốt.
- Quan trọng là lương thực của chúng ta chỉ đủ ăn trong hai ngày, nếu con đường này kéo dài vài trăm dặm vậy biết làm sao bây giờ?
Lưu Kỳ cúi đầu trầm tư. Không có lương thực còn có thể chịu đói hai ba ngày, nhưng nếu như gặp khí độc xâm nhập không có dược vật chỉ có thể chờ chết. Cũng may mấy người lúc này không gặp phải khiến Lưu Kỳ thở phào nhẹ nhõm, ba người lại bàn bạc một số việc xong mới tự nghỉ ngơi. Trong núi không có chăn đệm, Lưu Kỳ đành phải trải áo choàng lên mặt đất làm đệm, nằm ngủ bên cạnh đống lửa.
Sáng sớm ngày hôm sau, ánh trời cao xua tan màn đêm hắc ám, Lưu Kỳ mở mắt sờ sờ áo choàng trên người có chút ẩm ướt, bất đắc dĩ cười cười, sương sớm trong núi thực sự quá nặng, ngủ một hai ngày còn được nếu ngủ trên núi ngây ngốc mười ngày nửa tháng vậy cảm giác thực không dễ chịu. E là vì vậy mà mắc bệnh lao, mỗi khi gió đến trời mưa không khí chuyển lạnh thân thể sẽ phải chịu rét cóng.
Áo choàng rũ xuống đầy sương sớm, Lưu Kỳ tùy tay đặt nó lên lưng ngựa, xoay người nhìn về phía chân trời, may mắn hôm nay không có sương mù bay bằng không rất dễ có đám binh sĩ bị bỏ đuôi.
Đột nhiên Lưu Kỳ nhìn chân trời sắc mặt mừng như điên, ngay sau đó cười ha hả, khiến sĩ tốt đều ngẩng đầu nhìn, Cam Ninh và Vương Nghị cũng tới cạnh Lưu Kỳ hỏi:
- Chủ công, sao vậy?
Hai người thấy Lưu Kỳ cười lớn, sắc mặt cảm giác khó hiểu.
Lưu Kỳ chỉ vào phía chân trời, nói:
- Nhìn kìa.
Cam Ninh, Vương Nghị theo hướng Lưu Kỳ chỉ tay nhìn tới, liền thấy ở phương xa có một luồng khói gặp gió lớn thổi qua bay lên tận trời cao.
Cam Ninh phấn chấn nhìn làn khói, nói:
- Đó là khói bếp, trong núi có người.
Ngay sau đó cũng nở nụ cười. Vương Nghị cũng nhìn về phía chân trời, nói:
- Thực sự trời không tuyệt đường người.
Ngay sau đó bọn lính cũng đều ngẩng đầu lên nhìn, bàn tán về phía làn khói bếp phía chân trời, có khói bếp nghĩa là có người, mà nhiều khói bếp như vậy đồng nghĩa ở đó có thôn xóm. Có thôn xóm có nghĩa có thể ra khỏi núi lớn, bọn họ không kích động sao được.
Lưu Kỳ nhìn chân trời rốt cuộc vắng vẻ, quay lại hạ lệnh nói:
- Mau chóng dùng cơm sau đó lên đường. Nói xong dẫn Cam Ninh, Vương Nghị sang một bên. Cam Ninh, Vương Nghị lúc này cũng yên tĩnh trở lại, nhìn thấy Lưu Kỳ như vậy biết có chuyện, nên nhanh chóng đuổi theo.
Lưu Kỳ nhìn Cam Ninh, nói:
- Chúng ta hiện tại rốt cuộc ở Giang Đông hay đang ở Kinh Châu còn chưa xác định rõ, khi ra ngoài khong được bại lộ thân phận, Vương Tướng Quân lệnh cho binh sĩ Phi Hổ Vệ che giấu phù hiệu trên vai, đợi sau khi tìm hiểu rõ tình hình mới quyết định, Hưng Bá nếu hiện tại chúng ta ở Giang Đông cần phải có thân phận mới, ngươi cảm thấy chúng ta nên lấy thân phận gì để xuất hiện?
Đám người Lưu Kỳ ở trong núi một ngày, cũng không biết ở đây cách huyện Du có xa lắm hay không? Ngày hôm qua sắc trời hôn ám không có ánh mặt trời, trong núi cũng không có phương hướng. Đừng nói đến xác định nơi này rốt cuộc là Kinh Châu hay Giang Đông, nếu đang ở Kinh Châu vậy con đường này nhất định không thể để người Giang Đông phát hiện, bằng không Giang Đông chắc chắn tiêu phí cửa cải mở rộng con đường này. Đến lúc đó Giang Đông đi thông đến Kinh Châu sẽ có thêm một con đường, nếu ở Giang Đông vậy bọn họ không thể tùy ý bại lộ thân phận. Một khi bại lộ thân phận, ngần này người bọn họ căn bản không đủ nhìn trong mắt người ta. Tôn Sách chỉ cần hạ lệnh phong tỏa các đường là có thể đưa bọn họ vào chỗ chết.
Vương Nghị, Cam Ninh tất nhiên biết nặng nhẹ. Vương Nghị chắp tay nói:
- Đại công tử yên tâm, phù hiệu trên vai Phi Hổ Vệ có thể gỡ xuống, chỉ cần bọn họ giấu trong hành trang là được.
Lưu Kỳ có chút ngạc nhiên nhưng suy nghĩ một chút liền cảm thấy nhẹ nhõm, nếu như điêu khắc phù hiệu bạch hổ gắn liền vào khôi giáp vậy rất phiền toái. Phải biết màu sắc phù hiệu ở bả vai hoàn toàn khác biệt so với ở chỗ khác, tính chất cũng càng thêm cứng rắn, hóa ra được chế tạo riêng biệt.
Lưu Kỳ quay đầu nhìn về phía Cam Ninh, Cam Ninh dù sao cũng sinh sống bên ngoài nhiều năm tự nhiên hiểu biết. Cam Ninh suy nghĩ nói:
- Chúng ta giả dạng thành hộ vệ, chủ công giả dạng thành công tử thế gia ra ngoài săn thú, như vậy không dễ dàng bại lộ thân phận.
Người thế gia đại tộc cả ngày không việc để làm, hơn nữa không có nhiều trò giải trí như ở hậu thế vì thế thường dùng việc săn thú làm trò giải trí. Bọn họ luôn luôn ra ngoài săn thú, hơn nữa Lưu Kỳ từ nhỏ chính là con cháu vương thất, khí chất trên người là cuộc sống mấy chục năm cẩm y ngọc thực tạo ra, người bình thường có lẽ không thể đoán ra. Nhưng nếu người ánh mắt tinh tường sẽ nhận ra bọn họ. Lưu Kỳ giả dạnh thành công tử thế gia là tốt nhất, thế gia đại tộc thường thường sẽ có tư binh, binh lính theo Lưu Kỳ nói là tư binh của Lưu Kỳ tự nhiên không có gì đáng nghi.
Lưu Kỳ suy nghĩ, cảm thấy đây là biện pháp tốt nhất, gật đầu tán thành:
- Như vậy đi, về sau các ngươi hãy gọi ta là đại công tử là được, dù sao trước kia cũng gọi như vậy, xưng hô cũng không cần phiền toái.
Ba người trở lại đám người, đám sĩ tốt đã ăn xong và thu dọn sạch sẽ, lúc này đã chuẩn bị lên đường. Cam Ninh, Vương Nghị dặn dò một hồi, để Phi Hổ Vệ gỡ phù hiệu trên vai xuống cất vào bao tư trang trong thân, Cam Ninh cũng dặn dò thuộc hạ, tiếp đến khom người nói với Lưu Kỳ:
Bạn cần đăng nhập để bình luận