Tam Quốc Tranh Phong

Chương 341

Mà nội bộ không ngờ cũng do Tào Tháo châm ngòi, lôi kéo được nhiều người như thế. Những người này cũng không phải là người bình thường, những người này đều là nhân vật số một số hai ở Tương Dương, quyền cao chức trọng, liên hợp lại thế lực cũng không nhỏ, hơn nữa Man tộc Ngũ Khê quận Võ Lăng lại dám giết chế Thái thú chiếm cứ quận Võ Lăng.
Trong thời gian mười ngày ngắn ngủi Kinh Châu vốn hết sức bình yên không ngờ lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm như thế, Kinh Châu vốn giàu có yên ổn lại không ngờ trong một đêm sẽ gặp phải cục diện sắp bị sụp đổ, tình huống như vậy trước kia ông chưa từng nghĩ đến.
Tận đến lúc này ông mới hoàn toàn bừng tỉnh, bất kể mình phát triển như nào, mình tử thủ như nào, Kinh Châu từ lâu đã bị chư hầu thiên hạ coi là miếng thịt béo trong mắt, chư hầu thiên hạ từ lâu đã muốn chia cắt Kinh Châu rồi. Sở dĩ vẫn chưa làm gì, chẳng qua là bởi vì thế cục phương bắc ác liệt thu hút ánh mắt thiên hạ, mà sự phát triển của thế cục phương bắc quyết định trực tiếp đến thế cục toàn thiên hạ, mà Kinh Châu thủy chung không hề thay đổi, bất kể lúc nào cũng có thể chia cắt được.
Lưu Biểu cười khổ một tiếng, một mảnh yên vui mình hao hết tâm lực tạo nên không ngờ lại yếu ớt như thế, thậm chí chư hầu thiên hạ căn bản cũng không để Kinh Châu vào trong mắt, bất cứ lúc nào cũng có thể tiến đến đánh chiếm, thế lực mà mình vẫn luôn tự hào không ngờ không hề được các chư hầu coi trọng.
Nếu không phải trong mười ngày ngắn ngủi Lưu Kỳ triển lãm năng lực ra ngoài, chỉ sợ lúc này mình vẫn đang còn đắm chìm trong tù lồng mà mình tạo ra. Lưu Kỳ chỉ nắm Kinh Châu hơn mười ngày đã khiến chư hầu thiên hạ chú ý đến, thậm chí không tiếc bất cứ giá nào cũng muốn đánh hạ Kinh Châu, hoặc là nói đánh hạ Lưu Kỳ.
Nhìn thấy cảnh tượng thất bại mà trước nay Lưu Biểu chưa từng có như thế, cố gắng hơn mười năm của mình không ngờ còn kém thủ đoạn trong mười ngày triển lãm của con mình, điều này khiến cho trong lòng ông vốn còn chút kiêu ngạo không thể tiếp nhận được.
Đúng lúc này Tân Bì đầy vẻ ưu tư đi tới, nhìn thấy Tân Bì, Lưu Biểu cười khổ nói:
- Có phải ta quá mức vô dụng không? Tai họa ngầm lớn như thế mà ta không phát giác ra được, hóa ra mấy năm nay ta vẫn sống trong lồng giam của các chư hầu. Nếu không phải Kỳ nhi khiến cho chư hầu thiên hạ hợp nhau tấn công, chỉ sợ lúc này ta vẫn còn đang kiêu ngạo đấy.
- Hà hà, có thể trong tình cảnh nhiều kẻ địch đánh hạ được Kinh Châu gây dựng nên cơ nghiệp sao có thể là người bình thường được. Bắc chống Viên Thuật, đông chống Tôn Kiên, liên hợp Trương Tú mấy lần đánh bại Tào Tháo tấn công, người như nào nào phải người bình thường có thể làm được. Ngươi cũng đã biết Lưu Huyền Đức kia lúc trước có được Từ Châu, trong mấy tháng ngắn ngủi đã bị Tào Tháo đánh hạ, hiện giờ còn đang chật vật chạy trốn. Tình huống của Cảnh Thăng tuy rằng khác với Lưu Huyền Đức kia, nhưng cơ bản cũng giống nhau. Lúc trước Cảnh Thăng đơn kỵ nhập Kinh Châu, khí phách như vậy người khác có được hay sao?
Tân Bì cười nói.
Ông có thể cảm nhận được nỗi buồn khổ và xấu hổ trong lòng Lưu Biểu, là người đứng nhìn ông hiểu rõ hơn so với Lưu Biểu. Tuy rằng Lưu Biểu đích xác có nhiều khuyết điểm, nhưng không thể không thừa nhận tài năng của Lưu Biểu không tầm thường. Bằng không lúc trước đơn kỵ nhập Kinh Châu, bắc có Viên Thuật chiếm cứ Uyển Thành mưu toan xưng đế, bên trong có thế lực các nơi Kinh Châu vận mệnh quan hệ rắc rối phức tạp, đông có thế lực Giang Đông như hổ rình mồi, trong tình huống ác liệt như thế vẫn có thể thống nhất Kinh Châu, Lưu Biểu sao có thể là yếu đuối vô năng.
- Ngươi đã biết rồi?
Lưu Biểu kinh ngạc nhìn thoáng qua Tân Bì, mình mới chỉ nhận được tin tức khoảng nửa canh giờ thôi.
- Hà hà, nghe mấy tiếng la hét của hộ vệ là ta đoán được ngay, mấy ngày qua biểu hiện của Kỳ nhi đúng là quá lộ liễu, sao ta không suy xét chu toàn được chứ.
Tân Bì cười cười.
- Xem ra ngươi đã có đối sách rồi.
Lưu Biểu thở phào nhẹ nhỏm nói. Tuy lúc này trên mặt Tân Bì còn mang vẻ ưu tư, nhưng cũng không phải là không quá rõ ràng, hiển nhiên trong lòng đã có kế sách rồi.
- Hà hà, đối sách không có, nhưng đề nghị thì có một. Cũng không biết ngươi có muốn nghe hay không?
Tân Bì lắc đầu cười nói.
- Ồ, Tá Trị có đề nghị gì cứ nói ra đi.
Lưu Biểu khoát tay nói. Lúc này ông không có biện pháp nào để giải quyết cả, mà tài năng của Tân Bì ông quá hiểu.
- Tình huống hiện này chính là nhắm vào Kỳ nhi, sao ngươi không giao cho Kỳ nhi xử lý.
Tân Bì cười cười nói. Chuyện này nói khó không khó, còn phải xem Lưu Biểu xử lý như thế nào. Nếu Lưu Biểu thật sự tham luyến quyền thế trong tay không muốn buông, vậy ông cũng chỉ đành đứng bên Lưu Kỳ rơi khỏi Châu Mục phủ thôi.
- Việc này…
Lưu Biểu giật mình, đã biết đề nghị như lời Tân Bì nói là gì rồi. Ý tứ của Tân Bì chính là muốn giao Kinh Châu cho Lưu Kỳ xử lý, hơn nữa bao gồm cả quân quyền của Kinh Châu.
- Ta nghĩ hẳn lúc này Kỳ nhi đang trên đường tới đây, việc này còn cần Cảnh Thăng quyết định sớm.
Bắt gặp Lưu Biểu như thế, Tân Bì biết trong nội tâm ông ta còn đang do dự bèn thở dài.
- Đa tạ Tá Trị nhắc nhở.
Lưu Biểu chắp tay nói với Tân Bì, sau đó lại cúi đầu trầm tư.
Giao binh quyền trong tay ra, dù ông không nỡ, nhưng cũng không phải là câu hỏi quá lớn. Từ lúc ông hiểu ý nghĩa đằng sau chuyện này đã cẩn thận suy nghĩ, ông có chút thất vọng đối với bản thân, giao Kinh Châu cho Lưu Kỳ cũng không phải là không thể. Ông lo lắng chính là Lưu Kỳ có xử lý tốt tình huống hôm nay không.
Ngoài có cường địch, trong có loạn đảng, ông cũng không biết nên bình đình loạn cục trong tình hình này như thế nào. Mà thủ đoạn của Lưu Kỳ bất phàm, nhưng đối với tình thế trước mắt hẳn cũng bó tay hết cách.
- Các ngươi ra ngoài phủ xem, nếu đại công tử đến thì mời nó vào đây. Nếu không tới thì sai người đến mời.
Lưu Biểu thét nói với hộ vệ gần đó.
- Vâng.
Hai gã hộ vệ lập tức tuân mệnh.
Thấy Lưu Biểu đã có quyết định, Tần Bì tiến lên hỏi:
- Sao vậy, ngươi đã nghĩ kỹ rồi à?
Lưu Biểu lắc đầu nói:
- Việc này quan hệ trọng đại, ta còn hỏi Kỳ nhi nên có quyết định như nào đã.
- Vậy thì chúng ta cùng chờ.
Tân Bì cười cười. Lưu Biểu quyết định như thế chẳng khác nào đã lựa cho trao quyền vào tay Lưu Kỳ rồi. Cái này còn phải xem thủ đoạn của Lưu Kỳ nữa. Đối với Lưu Kỳ, Tân Bì luôn tin tưởng. Nếu không ông cũng sẽ không gả con gái cho Lưu Kỳ.
Hai người ngồi đợi không bao lâu đã có hộ vệ dẫn Lưu Kỳ tới hoa viên.
- Phụ thân, nhạc phụ.
Lưu kỳ khom mình hành lễ nói.
- Ừ, ngồi đi.
Lưu Biểu chỉ ghế đối diện. Mà Tân Bì thì khẽ gật đầu mỉm cười.
Nghe Lưu Biểu nói vậy, trong mắt Lưu Kỳ lóe sáng. Lưu Biểu nói thẳng:
- Thế cục hiện nay của Kinh Châu hẳn con đã biết rồi, con có kế hoạch gì không?
- Phụ thân, việc này nói khó không khó, nói đơn giản cũng không đơn giản. Kinh Châu hôm nay loạn trong giặc ngoài. Đông có Tôn Sách, nam có Man tộc Ngũ Khê, bắc có Tào Tháo, trong có đám người Thái Mạo phạm thượng làm loạn. Con cho rằng trước tiên cần phải thanh trừ phản loạn nội bộ trước mới phải. Mấy vạn binh mã của đám người Thái Mạo luôn luôn uy hiếp Tương Dương, hơn nữa Kinh Châu ta dựa vào thủy quân làm cánh tay, nhưng lại hơn phân nửa nằm trong tay Thái Mạo. Chỉ có thể hốt gọn một mẻ đám người Thái Mạo, mấy vạn binh mã này mới có thể hiệu dụng cho chúng ta tiến đến bình định tứ phương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận