Tam Quốc Tranh Phong

Chương 303

Hắn hiện giờ ngoại trừ dựa vào Lưu Biểu ra thì không còn cách nào khác, nếu không thì chờ đợi hắn không phải ngục giam thì chính là cái chết. Hơn nữa hắn không có người dựa vào nào khác. Ngoài ra, vốn hắn cũng có thể coi là thuộc hạ của Lưu Biểu, bởi vậy lúc hắn đề nghị đấu với Cam Ninh thì đã quyết định đầu hàng Lưu Biểu rồi, cùng Cam Ninh quyết đấu lần này chỉ là gia tăng thể diện cho hắn, và cũng muốn biết thực lực của chính mình, hi vọng đến Tương Dương không bị uổng mạng.
Tuy nhiên ngay lúc nãy đám người Bàng Thống đã đem chuyện Lưu Kỳ nói qua cho Trương Tú biết, bởi vậy lúc này hắn đã hoàn toàn yên tâm, chỉ cần có Lưu Kỳ thì hắn cũng sẽ không đến nỗi mất mạng. Lại thêm Giả Hủ cũng không muốn phản bội mình, Trương Tú giờ đã không còn bất mãn điều gì, theo hắn thấy chỉ cần có Giả Hủ thì cũng không cần lo lắng gì cả. Tuy sau này Giả Hủ có thể không phải thuộc hạ của mình nữa nhưng về tình về lý, quan hệ giữa hắn và Giả Hủ cũng coi như có vài phần tình nghĩa, điểm này ai cũng không thể thay đổi.
- Ha hả, Tuyên Uy hầu hôm nay đấu cùng Cam Tướng quân, nên đi nghỉ sớm một chút, ngày mai Tuyên Uyên hầu còn cần phải tiến đến Tương Dương đi bái kiến chủ công. Ta sẽ phái hai binh lính Phi Hổ quân dẫn đường giúp ngài, đến lúc đó còn phải xem Tuyên Uy Hầu rồi.
Bàng Thống thâm ý nhìn Trương Tú nói.
- Ồ… quân sư không phái người đi theo sao?
Trương Tú có chút kinh ngạc hỏi, chẳng lẽ Bàng Thống không sợ hắn chạy mất ư, hai Phi Hổ quân cũng chả có tác dụng có thể giữ hắn lại.
- Hả hả, nếu như Tuyên Uy Hầu đã suy nghĩ kĩ rồi, ta nghĩ Tuyên Uy Hầu đã có quyết định, nếu không cho dù trói ngài đến Tương Dương cũng chả có tác dụng gì.
Bàng THống cười cười, chỉ cần có thể chân chính thu phục được Trương Tú, mới có thể khiến hắn làm việc cho Lưu Kỳ.
- Đa tạ quân sư.
Trương Tú chắp tay cảm kích nói. Hắn đương nhiên không hy vọng mình bị trói đến Tương Dương, nếu như thật sự bị bắt đến Tương Dương chỉ sợ sẽ mất hết cả mặt mũi, hơn nữa đối với ý tứ của Bàng Thống hắn cũng đoán ra được vài phần.
- Người đâu, đưa Tuyên Uy hầu và Cam tướng quân đi nghỉ ngơi.
Bàng Thống gọi người bên ngoài.
- Vâng.
Mấy Phi Hổ quân tiến vào đem nâng Cam Ninh và trương Tú dậy, rời khỏi đại điện.
Đợi cho mấy người rời khỏi, Ngô Hùng mới kinh ngạc hỏi Bàng Thống:
- Vì sao Quân sư không phái người trông coi Trương Tú, nếu là hắn nhân cơ hội này bỏ trốn thì phải làm sao?
- Ha hả, không cần lo lắng như thế, Trương Tú này là người thức thời biết nên làm như thế nào. Lại nói mặc dù là hắn trốn cũng chẳng sao, hắn đã là người cô độc, không có gì để uy hiếp cả. Hắn trốn, so với hắn lòng mang bất mãn tiềm phục ở bên cạnh chủ công còn tốt hơn, hoặc nếu hắn không có chạy trốn thì chủ công tự nhiên sẽ tín nhiệm hắn. Ta nghĩ hắn đã lựa chọn kĩ càng rồi.
Bàng Thống lắc đầu nói, Trương Tú có thể ở bên cạnh Tào Tháo và Lưu Biểu trong thời gian dài như vậy, sao có thể không có nhãn quang, nếu hắn thật sự chạy trốn, đó mới là tự bức mình đến chỗ chết.
- Ngụy Tướng quân, ngươi lúc này lập tức đi tới Cức Dương và Niết Dương, nhất định phải đem khống chế hai huyện này trong lòng bàn tay, nếu như Huyện Úy hai huyện có dị tâm gì, không cần phải nương tay.
Bàng Thống quay đầu nói với Ngụy Diên, bởi vì trận đấu lúc nãy của Trương Tú và Cam Ninh, lúc này trời đã sắp sáng.
Ngụy Diên rùng mình một cái, gã không ngờ rằng nhìn Bàng Thống ôn hòa như vậy thật ra lại vô cùng tàn nhẫn, hơn nữa vừa rồi cách xử trí của Bàng Thống với Trương Tú, gã nhìn thấy hết, trong lòng đối với Bàng Thống càng thêm cẩn thận, lập tức khom người nói:
- Vâng.
Bàng Thống gật gật đầu không nói gì, lấy thủ đoạn của Ngụy Diên đem nắm hai huyện này trong tay cũng không khó. Đợi mọi người rời khỏi, Bàng Thống mới tìm mấy Phi Hổ Quân, phái bọn họ suốt đêm đi tới Tương Dương đem sự việc của Uyển Thành báo cho Lưu Kỳ, hơn nữa còn cầm theo thư tay của Trương Tú. Hắn biết rằng Lưu Kỳ muốn thu phục Giả Hủ, thư tay có lẽ sẽ giúp được Lưu Kỳ.
Thành Tương Dương, trong phủ Lưu Kỳ yến hội đã kết thúc, người tham gia yến hội túm năm tụm ba dần dần rời khỏi, trong phủ dần khôi phục yên tĩnh.
Trong hậu viện, trong tân phòng hắn đang kinh ngạc nhìn tân nương của mình, Tân Hiến Anh. Hôm nay tuy hắn đồng thời cưới Tân Hiến Anh và tỷ muội Đại Kiều nhưng Tân Hiến Anh dù sao cũng là chính thê, hơn nữa hắn lúc trước cũng vì muốn cưới Tân Hiến Anh mà dùng chút thủ đoạn, trong lòng có một chút áy náy, cho nên về tình về lý hắn không thể trong đêm tân hôn mà lạnh nhạt với nàng.
Sau khi Lưu Kỳ từ giáo trường trở về thì đi thăm Đại Kiều, Tiểu Kiều kêu bọn họ đi nghỉ trước sau đó mới đến phòng của Tân Hiến Anh.
Nhưng khi tiến vào trong phòng thật sự làm cho Lưu Kỳ chấn động, Tân Hiến Anh chỉ về sớm hơn một chút so với hắn, nhưng lúc này Tân Hiến Anh đã mặc vào bộ tân nương đỏ thẫm, Lưu Kỳ nghĩ ngợi một chút lập tức biết tính toán của Tân Hiến Anh, tuy rằng vừa rồi Tân Hiến Anh cùng mình xuất hiện trên sàn đấu võ, nhưng nàng vẫn hy vọng bản thân có một hôn lễ hoàn mỹ.
- Hiến Anh.
Lưu Kỳ vén khăn che đầu đỏ thẫm xuống, nhìn Tân Hiến Anh như tiên tử thanh nhã cao khiết, vẻ mặt xấu hổ như tiểu nữ tử, tim lập tức đập loạn xạ.
Tuy rằng hắn và Tân Hiến Anh gặp nhau không lâu, cảm tình cũng không sâu sắc như Đại Kiều Tiểu Kiều, nhưng Tân Hiến Anh khéo hiểu lòng người làm cho người ta hết sức hài lòng. Mấy ngày nay ở chung Tân Hiến Anh tuy rằng cực kỳ thông minh, nhưng trước mặt người ngoài chưa bao giờ sẽ biểu hiện ra, chỉ ở sau lưng Lưu Kỳ yên lặng ủng hộ chia sẻ với hắn, điều này làm cho Lưu Kỳ mới quen biết nàng vài ngày đã hết sức thân thiết, người con gái như vậy có sức hút còn lớn hơn so với tỷ muội Đại Kiểu.
- Phu quân.
Khuôn mặt Tân Hiến Anh xinh đẹp ửng đỏ, ngượng ngùng nhìn Lưu Kỳ.
- Haha.
Gặp được Tân Hiến Anh giống như tiên nữ như thế nay lại giống cô vợ nhỏ, khiến Lưu Kỳ cười ha hả.
- Hiến Anh hôm nay không thể trốn thoát rồi.
Lưu Kỳ nói xong đem Tân Hiến Anh nâng dậy, thoát y phục giúp nàng.
Nghe được Lưu Kỳ nói sắc mặt Tân Hiến Anh càng đỏ, nàng dĩ nhiên biết Lưu Kỳ nói vậy chính là làm theo như ngày đó ở trên xe ngựa, nhưng nàng không đợi Lưu Kỳ tiến lên đã vội đứng dậy giữ tay Lưu Kỳ lại, nói:
- Phu quân chờ một chút.
- Ồ, Hiến Anh còn có chuyện gì?
Lưu Kỳ kinh ngạc nhìn Tân Hiến Anh, không biết nàng muốn gì.
Tân Hiến Anh không đợi Lưu Kỳ phản ứng liền đứng dậy cầm lấy chén rượu ở trên bàn đưa cho Lưu Kỳ, Lưu Kỳ mới phản ứng, hóa ra là quên uống chén rượu giao bôi rồi.
- Phu quân mời.
Tân Hiến Anh mặt như hoa đào, cùng Lưu Kỳ tương bôi.
- Phu quân mời ngồi.
Uống xong rượu giao bôi, Tân Hiến Anh đỡ Lưu Kỳ đến trước bàn, để Lưu Kỳ ngồi xuống cũng ở trước mặt hắn thêm chút rượu, sau đó liền xoay người đi vào bình phong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận