Tam Quốc Tranh Phong

Chương 237

Từ Thứ kêu lên, sắc mặt vui mừng bước nhanh tới xe ngựa phía trước, nâng lão nhân dậy.
- Tốt tốt, con ta rốt cuộc cũng thành công rồi.
Lão nhân sắc mặt vui mừng nhìn Từ Thứ.
- Ha ha, hay là Nguyên Trực cùng lão phu nhân cùng nhau trở về đã.
Lưu Kỳ cười nói. Lúc hắn rời khỏi liền sai người đến đón mẫu thân Từ Thứ. Mấy ngày này mẫu thân Từ Thứ vẫn ở trong phủ Lưu Kỳ, đợi sau khi trở về mới mua cho Từ Thứ một chỗ ngay cạnh phủ đệ của Lưu Kỳ, đem lão phu nhân an trí ở đó, hôm nay nghe được Từ Thứ trở về liền sai người thông báo cho lão phu nhân.
- Đa tạ chủ công.
Từ Thứ vẻ mặt cảm kích thi lễ với Lưu Kỳ.
- Ha ha, Nguyên Trực khách khí, chúng ta vẫn là về đã.
Nói xong cùng Từ Thứ đỡ lão phu nhân lên ngựa cùng nhau trở về thành.
Lưu Kỳ gióng trống khua chiêng nghênh đón Từ Thứ như vậy, quan viên trong thành sớm đã biết tới quân sư và một bộ phần tướng sĩ của Chinh Nam tướng quân đã về tới Tương Dương.
Lúc đại quân Chinh Nam tiêu diệt Trương Tiện thì danh tiếng của Từ Thứ sớm đã vang danh toàn bộ Kinh Tương. Lưu Kỳ vừa mới tạo uy vọng ở Tương Dương toàn bộ thế gia quan viên Tương Dương trong lòng đều phát lạnh, hiện tại Từ Thứ trở về chẳng phải là khiến cho Lưu Kỳ như hổ mọc thêm cánh đó sao.
Trong phủ Châu Mục lúc này cũng đang thiết yến khoản đãi sứ giả Viên Thiệu, yến hội cũng không xa hoa mà chỉ là mang lên một bàn rượu cùng thức ăn ở trong hoa viên, hai người ngồi đối diện nhau chậm rãi nói chuyện.
- Tá Trị, chúng ta cũng đã hơn mười năm chưa gặp nhau rồi.
Lưu Biểu rót rượu cho người trung niên đối diện, thở dài nói.
- Đúng vậy, từ khi Cảnh Thăng đảm nhiệm thứ sử Kinh Châu đến nay chúng ta mới lần đầu gặp mặt.
Người đối diện chính là dưới trướng của Viên Thiệu Tân Bì, y cùng huynh trưởng của y là Tân Bình cùng nhau phụ tá Viên Thiệu. Tân Bì tuy rằng trẻ hơn Lưu Biểu mười tuổi, nhưng hai người lại ý hợp tâm đầu, lần này Viên Thiệu phái người đến Tương Dương muốn kết minh mới Lưu Biểu, Tân Bì bèn đề cử mình làm sứ giả.
- Tá Trị mấy năm ở phương bắc trôi qua thế nào?
Lưu Biểu nhìn Tân Bì trước mặt mười năm không gặp hỏi.
- Ai, một lời khó nói hết.
Tân Bì lắc đầu vẻ mặt có chút suy sụp.
Lưu Biểu kinh ngạc nhìn Tân Bì hỏi:
- Chẳng lẽ Tá Trị không tốt, với tài của Tá Trị chẳng lẽ Viên Thiệu còn không thể đối đãi tốt với ngươi hay sao?
Tân Bì lắc đầu nói:
- Viên Thiệu tuy thực lực to lớn nhưng ngoài rộng trong nghi kỵ, hảo mưu không quyết. Tuy nhiên mấy năm nay đối với ta cũng không tệ, nhưng dưới tay của Viên Thiệu đảng phái san sát, bên trong đấu tranh kịch liệt, thường xuyên cãi vã không ngớt, chỉ sợ khó thành đại sự.
Hiện tại dưới trướng Viên Thiệu đã chia ra làm bốn phái, huynh trưởng Tân Bì và Quách Đỗ làm một phái ủng hộ con cả của Viên Thiệu là Viên Đàm, mà Phùng Kỷ, Thẩm Phối làm một phái ủng hộ con của Viên Thiệu là Viên Thượng, mà còn có một phe phái chỉ trung với Viên Thiệu, mặt khác phe phái nhỏ yếu nhất chính là liên quan đến con trai của Viên Thiệu là Viên Hi. Nay tứ hệ mâu thuẫn mãnh mẽ đấu tranh không ngừng, cả ngày bận về việc tranh quyền, thật sự là hỗn loạn dị thường. Tân Bì sớm đã khuyên huynh trưởng Tân Bình, nhưng Tân Bình không nghe, lần này y đến Tương Dương một mặt là thăm hỏi bạn tốt, mặt khác là muốn tránh cuộc chiến tranh giành để giải sầu.
- Ai, Kinh Châu không phải như vậy sao?
Nghe Tân Bì nói, Lưu Biểu đã biết tình trạng dưới trướng Viên Thiệu đại khác giống với tình hình Kinh Châu chỉ khác một chút là tốt hơn phương bắc một chút mà thôi. Ông có ba người con trai, con út thì nhỏ tuổi, chỉ có Lưu Kỳ và Lưu Tông tranh đoạt thôi. Đối với tình hình Kinh Châu ông cũng vô cùng lo lắng, một khi hai đứa con tranh giành quyết liệt như vậy thì Kinh Châu có thể sụp đổ.
- Ha ha, ta suýt nữa quên.
Tân Bì cười chỉ vào Lưu Biểu nói:
- Ngươi thật ra có một đứa con tài giỏi.
Lưu Biểu ngẩng đầu nhìn về phía Tân Bì nói:
- Ngươi gặp qua Kỳ nhi rồi hả?
Mấy ngày trước Lưu Biểu muốn giới thiệu Lưu Tông cho Tân Bì, Lưu Kỳ mới trở về Tân Bì không có khả năng gặp được, mà Tân Bì không giống như nói Lưu Tông.
- Đúng vậy, gặp qua hai lần, nhưng hắn rất quyết đoán và gan dạ sáng suốt, hơn nữa mấy ngày nay toàn bộ Tương Dương đều đang nói đến Lưu Kỳ, nếu như ta không biết coi như là thất trách.
Tân Bì nói xong nâng chén rượu lên mời Lưu Biểu.
Hai người uống rượu, Lưu Biểu nhìn Tân Bì hỏi:
- Ngươi cảm thấy Kỳ nhi như thế nào?
Tân Bì hơi sửng sốt đặt chén rượu xuống trịnh trọng nói:
- Ta tuy rằng không biết thành tựu sau này của đại công tử ra sao, nhưng với tài của Đại công tử tất nhiên có thể đứng vững một phương, nói không chừng có thể thống nhất thiên hạ cũng không chừng.
Một câu của Tân Bì khiến cho Lưu Biểu ngây ngẩn cả người, ông không ngờ Tân Bì đánh giá cao Lưu Kỳ như vậy, hơn nữa Tân Bì mới gặp qua Lưu Kỳ vài lần làm sao có thể khẳng định như vậy.
Gặp Lưu Biểu vẻ mặt không thể tin, Tân Bì nhìn bên ngoài nói:
- Lần đầu ta gặp Đại công tử là lúc đại công tử xuất chinh, lúc dó ta một mình bỏ lại đoàn binh mã, vừa vặn đến Tương Dương vì vậy liền nghỉ ngơi ở Tụ Phúc lầu, không ngờ có mấy chục kỵ đi qua, chính giữa hai người uống say mèm nằm trên lưng ngựa, sau đó ta hỏi chưởng quầy Tụ Phúc lầu mới biết được đó là đại công tử.
- Kỳ nhi sao lại vô lễ như vậy. – Lưu Biểu thở dài nói.
- Người lầm rồi.
Tân Bì lắc đầu vẻ mặt cảm thán nói:
- Vừa mới bắt đầu ta cũng cho là như vậy, nhưng khi ta biết được người còn lại là ai ta mời hiểu rõ vì sao đại công tử uống say như vậy.
- Ồ, Người kia là ai?
Lưu Biểu cũng có chút tò mò.
- Là Từ Thứ.
Tân Bì nói.
- Là hắn!
Lưu Biểu có chút kinh hãi. Lần này Lưu Kỳ xuất chinh biểu hiện của Từ Thứ thật sự là quá mức chói mắt, ông không thể không chú ý, huống chi lúc trước ông có mời chào qua Từ Thứ, đương nhiên muốn biết bản lãnh của Từ Thứ.
- Đúng vậy.
Tân Bì cảm thán nói:
- Lúc ấy ta sai người hỏi thăm, đại công tử vì mời chào Từ Thứ tự mình tới quý phủ Y Cơ Bá cùng Từ Thứ nói chuyện tới trưa, sau đó hai người say mèm, ôm nhau mà về. Đại công tử chiêu hiền đãi sĩ như vậy cũng giống như năm đó Quang Vũ Đế gặp Đặng Vũ vậy. Mà dưới trướng đại công tử trong thời gian ngắn đã tụ tập các võ tướng Cam Ninh, Lã Giới, Tứ Thứ, Mã Lương là mưu sĩ, Cam Ninh trí dũng không dưới Vương Uy và Văn Sính, tài của Tứ Thứ còn trên đám người Khóai Việt, Thái Mạo. Sau khi chinh phạt Trường Sa đã chứng thực suy đoán của ta.
- Hài, lúc trước gặp đại công tử là lúc hắn chỉ mới ba bốn tuổi là đứa nhỏ nhu thuận, không ngờ hơn mười năm không gặp đã rong ruổi trên chiến trường rồi.
Tân Bì nhớ lại nói.
- Cái này…
Lưu Biểu vẻ mặt không thể tin nổi.
Lưu Tú là đứng đầu phục hưng Đại Hán, bất kể là phẩm đức, tài năng đều rất cao, ba mươi năm tại vị tôn sùng nho học, tôn sùng khí tiết dân tộc, có thể nói là phong hóa đẹp nhất mấy ngàn năm nay, là thời đại thịnh nhất của nho học. Khi đó lao ngục không thịnh hành, thuế phú lại thấp, dân chúng giàu có, toàn bộ thiên hạ sùng văn thượng võ, tôn trọng khí tiết. Quang Vũ Đế cũng bởi vậy mà được xưng là Quan Bách Vương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận