Tam Quốc Tranh Phong

Chương 366

Gia Cát Lượng ở một bên cuối cùng cũng mở miệng, hơn nữa vừa nói đã chỉ đúng tâm của Lỗ Túc, nếu như lời cũng đã nói ra y cũng không cần phải che che lấp lấp nữa.
Tình huống hiện giờ Tôn Sách đã tỏ rõ thái độ, cho mượn lương thực hoặc là khai chiến, chuyện đơn giản như vậy Gia Cát Lượng cũng không thể nghĩ rõ ràng. Lỗ Túc đã đến Kinh Châu mượn lương ắt hẳn không thể không có vài phần nắm chắc.
- Ha hả, Khổng Minh nói đùa, chủ công nhà ta nói nếu như Kinh Châu đồng ý cho mượn, vậy thì Giang Đông nguyện ý dùng đồ vật trao đổi,.Kinh Châu giàu có thiên hạ đều đã biết, nếu như trả lương thực cho Kinh Châu, nói không chừng Kinh Châu cũng là không thèm để ý đến.
Lỗ Túc vội cười nói.
Gã sẽ không đơn giản thừa nhận như vậy, mặc dù tất cả mọi người đều đã nhìn ra, nhưng lời này nói ra khó có thể thu hồi, đến lúc đó hai bên cũng không thương lượng được điều gì, vì thế Lỗ Túc chỉ là nhắc một chút liền chuyển đến phía lương thực.
Lời này của Lỗ Túc càng làm cho Văn Sính thêm tức giận, nếu không phải bị Gia Cát Lượng giữ chặt, chỉ sợ Văn Sính đã trực tiếp bắt Lỗ Túc lại rồi. Ông mặc kệ Giang Đông có quan hệ lợi hại ra sao, mười năm đấu tranh còn chẳng chú ý được nhiều như vậy.
- Việc này người dưới như tại hạ cũng khó có thể quyết định, việc này cần phải bẩm báo với chủ công mới có thể quyết định. Không bằng Tử Kính hãy về Giang Đông đợi vài hôm đi.
Gia Cát Lượng nghĩ nghĩ rồi nói.
- Việc này… Lương thảo của Giang Đông ta còn lại không nhiều…
Lỗ Túc nhíu mày.
- Ha hả, một khi đã vậy thì mời Ngô Hầu chuẩn bị quân khai chiến đi.
Gia Cát Lượng nói xong nhắm mặt lại, không để ý Lỗ Túc nữa.
- Được rồi, việc này còn cần Tương Dương sớm ngày quyết định.
Lỗ Túc cười khổ một tiếng, gã hao hết nước miếng cũng bị một câu của Gia Cát Lượng nuốt hết trở về. Gia Cát Lượng lại không hề phản đối cũng không tán thành, hiển nhiên là muốn kéo dài.
- Tại hạ cáo từ.
Lỗ Túc khom người nói với mấy người.
- Hừ
Văn Sính hừ lạnh không thèm để ý.
- Tử Kính đi thong thả.
Gia Cát Lượng chắp tay nói.
Đợi cho Lỗ Túc rời khỏi, Văn Sính mới hỏi Gia Cát Lượng:
- Quân Sư, chẳng lẽ thật sự cho Giang Đông mượn lương thảo hay sao?
- Làm gì có chuyện dễ dàng như thế, lần này Giang Đông đã chủ động tìm đến cửa, cơ hội tốt như vậy nào có thể buông tha, không cho Giang Đông tổn thất nặng nề thì sẽ không thể buông tha mười vạn binh mã này của Giang Đông.
Gia Cát Lượng cười lạnh một tiếng nói.
- Ồ, quân sư định xử trí ra sao?
Văn Sính thở phào nhẹ nhõm.
- Trước tiên đem việc này báo cho chủ công biết, xem xem chủ công quyết định như thế nào. Về phần Giang Đông thì trước tiên cứ kéo dài đã, ta muốn nhìn xem lương thảo của đại quân Giang Đông còn có thể duy trì bao lâu, để lương thảo của Giang Đông dùng hết rồi nói sau.
Gia Cát Lượng mở miệng nói, Kinh Châu không muốn chiến tranh, Giang Đông cũng không muốn, đã như vậy thì phải ép Giang Đông đến đường cùng sau đó cho họ một hi vọng, đến lúc đó còn sợ Giang Đông không cho ta chỗ tốt sao?
- Mặt khác còn xin Văn tướng quân liên lạc Tử Long, bảo hai ngàn Phi Long quân không cần vội vã về Giang Hạ, cần phải chặt đứt liên lạc của đại doanh Giang Đông với Giang Đông, không thể khiến cho lương thảo của Giang Đông chuyển đến đại doanh được.
Tương Dương, từ sau khi Lưu Kỳ đem đám người Thái Mạo cùng gia tộc nhổ tận gốc, tình thế trong thành Tương Dương chuyển biến.
Hơn 10 gia tộc cùng những gia tộc bị liên lụy đến của Thái Mạo, tổng cộng có hơn 30 thế gia lớn nhỏ, những thế gia này sau khi bị loại trừ, thế lực trong thành Tương Dương đột nhiên trống ra một mảng lớn.
Tất cả ba mươi thế gia, cho dù đều là những thế gia nhỏ nhưng cũng có thể được xưng là thế gia thì trong tay cũng sẽ nắm một bộ phận tài phú và thế lực, hiện giờ bị Lưu Kỳ nhổ cỏ tận gốc, cũng không biết có bao nhiêu thế gia đang gắt gao nhìn chằm chằm vị trí này, nhưng mà dưới cường thế của Lưu Kỳ, cho dù gia tộc có to đến mấy trong thành Tương Dương cũng không dễ dàng động thủ chia cắt.
Bởi vậy, ngay buổi sáng ngày thứ hai khi đám người Thái Mạo bị diệt trừ gia tộc lớn nhỏ trong thành đều phái người đến dinh phủ Lưu Kỳ, hi vọng Lưu Kỳ có thể phân cho bọn họ chút lợi ích nào đó, có gia tộc đi tới phủ Y Tịch hi vọng Y Tịch có thể thay bọn họ nói chuyện, hơn nữa có gia tộc còn đến Khoái Phủ hi vọng Khoái Việt có thể ra mặt tranh giành lợi ích cho các đại thế gia.
Nguyện vọng của những gia tộc này cuối cùng cũng không thể thực hiện được, cho dù là Y Tịch hay là Khoái Việt đều vô cùng hiểu rõ Lưu Kỳ. Quyền quyết định việc này là Lưu Kỳ, ngoại trừ Lưu Kỳ không ai có thể nhúng tay vào được. Hơn nữa đám người Khoái Việt cũng rất hiểu tính tình của Lưu Kỳ, những gia tộc này lúc trước không đứng ra ủng hộ Lưu Kỳ, thậm chí đối nghịch với Lưu Kỳ, hiện giờ đứng trước lợi ích to lớn thì lại hy vọng Lưu Kỳ phân cho họ một chút, chẳng phải là mơ mộng hão huyền ư?
Quả nhiên, sau ba ngày cái bánh ngọt lớn này đã bị Lưu Kỳ phân tán hơn nửa, lợi ích của ba mươi thế gia này bị Lưu Kỳ chia thành năm mươi phần thậm chí còn nhiều hơn thế đều phân cho các gia tộc trong thành Tương Dương, những gia tộc này không những có muôn vàn quan hệ với Lưu Kỳ, hơn nữa đã sớm đầu quân vào gia tộc của Lưu Kỳ.
Tuy bị chia làm năm mươi phần, nhưng lợi ích của mỗi phần vẫn vô cùng lớn, khiến các gia tộc trong thành Tương Dương từng nhà một phải đỏ mắt. Tất cả gia tộc của thành Tương Dương mỗi một ngày đều nhìn chăm chăm vào lợi ích còn lại trong tay Lưu Kỳ, thậm chí có một vài thế gia đã bước vào cánh cửa gần đến gia tộc cũng không ngoại lệ, chỉ cần có thể có được một phần lợi ích như thế, gia tộc của chính mình liền có thể trở thành gia tộc hàng đầu trong thành Tương Dương.
Tuy nhiên, ai cũng đều có thể nhìn ra lợi ích trong tay Lưu Kỳ tuyệt đối không dễ dàng chia cho người khác, vì có thể lưu lại ấn tượng tốt với Lưu Kỳ, những gia tộc này lần lượt tỏ vẻ toàn lực ủng hộ hắn, hơn nữa đối với mệnh lệnh hạ xuống của hắn cũng không dám có một chút ý phản kháng. Một hồi cảnh cáo, thế gia trong thành Tương Dương cũng không dám làm trái mệnh lệnh của Lưu Kỳ, thậm chí trong lòng cũng không dám.
Mà lần này chia cắt lợi ích trong gia tộc, Lưu Kỳ cũng đặc biệt chiếu cố một ít gia tộc, đặc biệt là những gia tộc sớm đã đi theo bên cạnh Lưu Kỳ, như Mã Gia, Triệu Gia, Lã Gia… những gia tộc này từ đầu thực lực cũng không hề mạnh nhưng chỉ cần nhận được sự giúp đỡ của Lưu Kỳ thì đều có thể dần dần lớn mạnh lên.
Lưu Kỳ vì bù lại những tổn thất ở Giang Đông cũng cho Kiều Công một phần lợi ích, tuy đối với Kiều Công so với trước đây mà nói không đáng kể, nhưng cũng làm cho Kiều Công thấy an ủi phần nào.
Nhìn qua những lợi ích này bị chia thành mấy chục phần, nhưng chỉ có chính Lưu Kỳ biết những lợi ích này bị chia thành mấy trăm phần, trong ba mươi thế gia này có mười thế gia là đại gia tộc trong thành Tương Dương, thế lực như thế làm sao Lưu Kỳ có thể lưu lại, nhưng thế gia như vậy hắn chưa bao giờ tin tưởng, Lưu Kỳ làm sao lại có thể để họ gia tăng thực lực uy hiếp đến chính mình. Vì thế hắn tận lực phân tán những lợi ích này thành những phần nhỏ, chia ra cho các gia tộc nhỏ, những gia tộc này sau khi nhận được giúp đỡ tuy thế lực có thể gia tăng nhưng lại không có sự uy hiếp với Lưu Kỳ, như vậy hắn mới có thể khống chế được Kinh Châu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận