Tam Quốc Tranh Phong

Chương 498

---------------------------------------------
- Tướng quân, phía trước cách đó không xa chính là Bách Lao Quan.
Trên một đỉnh núi phụ cận Dương Bình Quan, Cam Ninh đang cùng mấy người nhìn về phía phụ cận Bách Lao Quan, qua nửa ngày chạy đường, Cam Ninh đã dẫn một vạn quân đuổi đến nơi cách Bách Lao Quan không đầy năm dặm.
- Phụ cận Bách Lao Quan có phái thám báo ra hay không?
Cam Ninh nhíu mày nói.
- Từ sau khi Dương Ngang trở lại Nam Trịnh, Bách Lao Quan vẫn ở trong trạng thái đóng cửa, bất kì ai cũng không được ra vào, cho dù là thám báo cũng không ngoại lệ, bởi vậy đoạn thời gian này không có thám báo ra ngoài tuần tra.
- Ừ, lệnh đại quân chỉnh đốn nghỉ ngơi tại chỗ, các ngươi lập tức phái người đi tìm hiểu tình huống xung quanh Bách Lao Quan, càng chi tiết càng tốt, không được để binh sĩ Hán Trung trên cửa thành phát hiện.
Cam Ninh quay đầu nhìn về phía mấy người nói.
- Rõ.
Vài tên tiểu tướng lập tức xoay người rời đi, chia nhau hành động, không lâu sau mấy chục thám báo từ các hướng chia nhau kín đáo đi đến Bách Lao Quan, lúc này sắc trời đã tối, mười mấy thám báo lắc mình liền biến mất không thấy bóng dáng.
Về đến đại doanh, Cam Ninh từ trong ngực lấy ra một tấm vải bố, trên tấm vải thêu vô cùng tinh tế đó chính là tấm bản đồ của Hán Trung. Trước khi rời Kinh Châu, Lưu Kỳ đã đem bản đồ Hán Trung vẽ xong phân cho mọi người.
Dưới ánh đèn, Cam Ninh cau mày nhìn chằm chằm phụ cận Bách Lao Quan, trên bản đồ không chỉ hiển thị Bách Lao Quan này, tình huống bốn phía có chút giản lược, nhưng hắn có thể xem được có một con đường thông qua Bách Lao Quan đến đến thẳng Kiếm Các.
- Bách Lao Quan này dễ thủ khó công, vốn là nơi hiểm trở, mấy năm nay lại trải qua sự cải tạo của Trương Lỗ cũng đã sớm không thể phá vỡ được, nếu như cường công ba ngày cũng chưa chắc đã có thể công phá được, xem ra cần phải dùng đến ấn tín của Dương Tùng. Nhưng mà, ấn tín của Dương Tùng này có năng lực khiến Bách Lao Quan phải mở cửa hay không đây?
Từ trong ngực lấy ra một phần thẻ tre, trên thẻ tre chính là viết cho Cam Ninh thống lĩnh một vạn binh mã Hán Trung trợ giúp Bách Lao Quan, nhưng tên của Cam Ninh đổi tên thành Cam Lượng, cuối cùng trên thẻ tre đóng chính là con dấu của Dương Tùng, Cam Ninh có thể cảm nhận được Dương Tùng này vô cùng căm hận đám người Dương Ngang, nhưng theo hắn nói Dương Tùng này cũng không được chào đón, binh sĩ trấn thủ Bách Lao Quan có mở của hay không, Cam Ninh thực không dám chắc chắn.
- Mặc kệ ra sao cũng phải thử mới biết được.
Ánh mắt kiên định, Cam Ninh đem bản đồ và thẻ tre đều cất lại vào trong ngực, yên lặng ngồi xuống trong đại trướng chờ tin báo về của thám báo.
Sau một khắc đồng hồ, mười mấy thám báo cũng lần lượt trở về, nhưng mà những thám báo này phần lớn đều mang thương tích. Càng gần Bách Lao Quan địa hình càng phức tạp, phía trước lại là đồi núi trải rộng, vách núi hiểm trở, còn có những tảng đá lớn nhọn hoắt thỉnh thoảng hiện ra, những đám binh lính này vì muốn mang tin tức về thật nhanh, từng người đều mang theo vết thương.
Tuy thám báo đều mang thương tích nhưng thu hoạch cũng coi như phong phú, cùng với thám báo ban ngày Cam Ninh phái đi thu thập tin tức, Cam Ninh đối với địa hìnhphụ cận Bách Lao Quan cũng đã hiểu rõ được hơn một nửa rồi.
Đợi đến khi sắc trời hoàn toàn tối, Cam Ninh lập tức chỉ huy đại quân tiến về Bách Lao Quan. Năm ngàn binh mã tay cầm ngọn đuốc trùng trùng điệp điệp đi về hướng Bách Lao Quan, còn chưa có đi đến trước quan, binh lính trên cổng Bách Lao Quan đã phát hiện hành tung đám người Cam Ninh. Tiếng trống trận gấp gáp vang lên, binh lính Hán Trung vừa mới trở về quân doanh từng người một nhanh chóng chạy lên Bách Lao Quan.
- Các ngươi là ai?
Còn không đợi đám người Cam Ninh tới gần đã có một tên tiểu tướng cao giọng quát.
Nghe thấy tiếng tên tiểu tướng quát, Cam Ninh phất tay bảo mọi người dừng lại, ngẩng đầu nhìn trên cổng thành. Tuy đêm tối, nhưng ánh đuốc trên thành chiếu rọi xuống, Cam Ninh có thể nhìn thấy binh sĩ rậm rạp đứng trên thành.
- Chúng ta từ Nam Trịnh đến, phụng lệnh chủ công đến tiếp viện Bách Lao Quan, ở đây có quân lệnh của chủ công.
Một binh lính nhận lệnh Cam Ninh giả khẩu âm Hán Trung cao giọng hô.
- Viện binh?
Tên tiểu tướng cau mày, Dương Ngang trước khi rời đi có giao phó, trừ phi hắn tự mình đến, nếu không thì bất kì người nào cũng không được ra vào, nhưng đám người này có quân lệnh của Trương Lỗ, tiểu tướng lập tứng rơi vào tình thế khó sử.
- Bỏ đi, hay là cứ nhìn xem quân lệnh có phải thật hay không trước đã?
Tiểu tướng lắc đầu nói to với phía dưới:
- Đem quân lệnh đưa lên đây, những người khác không được đến gần.
Cam Ninh từ trong ngực lấy ra thẻ tre, giao cho một tên binh sĩ quen thuộc khẩu âm Hán Trung, lệnh gã đến tiên lên đưa quân lệnh, không lâu sau quân lệnh thông qua giỏ treo được mang đến trong tay tiểu tướng.
- Là Dương Tùng?
Tiểu tướng nhíu chặt mày, Dương Tùng này luôn bất hòa với Dương Ngang, gã thế biết rõ điều đó. Nhưng mà gã lại không hề hoài nghi tính chân thật của quân lệnh này, tuy Dương Tùng với Dương Ngang bất hòa, nhưng Dương Tùng ở trong Hán Trung cũng được coi là quyền cao chức trọng, có rất nhiều mệnh lệnh đều là do Dương Tùng phê chuẩn, cho dù là lương thảo của Bách Lao Quan cũng là do Dương Tùng tự thân phân phát, bởi vậy chữ viết của Dương Tùng, gã lại quen thuộc vô cùng.
- Tướng quân trước khi rời đi đã phân phó, bất kì người nào cũng không được ra vào, đây là tướng quân nghiêm lệnh. Hay là các ngươi đợi ở ngoài thành nghỉ ngơi một đêm, đợi đến ngày mai tướng quân trở về sẽ nghênh đón các người vào trong.
Tiểu tướng khó cử nhìn dưới cổng thành nói.
- Cái rắm, chúng ta là được điều đến đây tiếp viện, chạy cả một ngày đường, trên đường còn không có ai cung cấp đồ ăn, các tướng sĩ đều mệt đến không chịu nổi rồi. Sở dĩ đến vào lúc trời tối là muốn vào trong thành nghỉ ngơi, ăn một bữa cơm, các ngươi lại dám đem chúng ta từ chối bỏ ở ngoài thành?
Tiểu tướng vừa nói xong, dưới thành liền truyền đến tiếng quát mắng, mà năm ngàn binh sĩ phía sau Cam Ninh cũng theo đó bắt đầu chuyển động. Cảm thấy động tĩnh của binh lính dưới thành, tiểu tướng cười khổ một tiếng, trong lòng bất đắc dĩ, Dương Ngang từng nói cùng ngày là có thể trở về nhưng hôm nay trời đã tối, mà vẫn chưa thấy bóng dáng của Dương Ngang.
- Chúng ta phụng lệnh chủ công đến tiếp viện Bách Lao Quan, chẳng lẽ còn phải có sự đồng ý của Dương Ngang kia mới được, chẳng lẽ chủ công có quyết định gì cũng phải được sự đồng ý của Dương Ngang sao. Các ngươi có đem chủ công để vào trong mắt hay không, hay là sớm đã cùng Dương Ngang kia chuẩn bị tạo phản?
- Đúng đấy, ta thấy Dương Ngang này đúng là muốn chết, cũng không nhìn xem đây là lúc nào, tuy Diêm Phố đã quy hàng Kinh Châu, nhưng Hán Trung so với Dương Ngang càng được chủ công coi trọng hơn, thế mà dám ở vào lúc này mưu phản. Ta thấy chúng ta vẫn nên sớm đem tin tức này bẩm báo với chủ công, để người sớm chút phòng bị.
- Đúng vậy, bọn ta lập tức trở về Nam Trịnh, Bách Lao Quan đã đầu hàng Kinh Châu rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận