Tam Quốc Tranh Phong

Chương 474

Thẩm Phối tiến lên đứng bên cạnh Quách Đồ sắc mặt lạnh lùng nhìn Tự Thụ. Gã tuy bất hòa với mấy người Thẩm Phối, nhưng lúc này lại không thể đứng về bên Thẩm Phối. Lực ảnh hưởng của Tự Thụ và Điền Phong với Viên Thiệu quá lớn, đám bọn gã nếu không liên hợp lại căn bản không phải là đối thủ của nhóm Tự Thụ.
- Chủ công, Tào Tháo kia ngược lại ý trời giết hại trung lương, chủ công khởi binh thảo phạt chính là thuận theo ý trời. Kính xin chủ công sớm đưa ra quyết định.
Tân Bình cũng đứng lên chắp tay nói.
- Chủ công không được. Tuy Tào Tháo đi ngược ý trời, giết hại trung lương, nhưng y là do thiên tử mà hết thảy đều có thể tránh thoát từ thiên tử, mà thay mặt được thiên tử. Ngược lại chủ công lúc này thảo phạt chính là vi phạm đạo nghĩa, sẽ tạo cơ hội cho Tào Tháo thừa dịp tiêu diệt mình.
Hứa Du cũng đứng lên nói.
- Khà khà, Tử Viễn nói sai rồi. Tào Tháo kia lợi dụng thiên tử đang lúc Hán thất yếu ớt nhất, thiên hạ chư hầu không ai không biết. Khởi binh thảo phạt là điều tất nhiên. Khởi binh thảo phạt đúng là sư xuất hữu danh, nhưng Tử Nghĩa lại nói là vô cớ xuất binh, vi phạm đại nghĩa thì giải thích thế nào? Chẳng lẽ Tử Viễn nghĩ chủ công sai ư?
Quách Đồ không chút nhượng bộ phản bác lại Hứa Du.
Viên Thiệu phía trên sắc mặt cũng âm trầm, nhìn Hứa Du, Tự Thụ, ánh mắt đầy tia sắc lạnh. Mấy người kia mấy lần phản đối y, ảnh hưởng rất lớn đối với uy vọng của y.
Chú ý tới vẻ bất mãn của Viên Thiệu, Hứa Du cười khổ, cố gắng khuyên nhủ:
- Chủ công, việc Tào Tháo lợi dụng thiên tử ra lệnh chư hầu, chư hầu thiên hạ dù đều biết nhưng mọi chuyện của Tào Tháo lấy danh nghĩa thiên tử phát ra mệnh lệnh, các chư hầu cũng bất lực. Chủ công từ tứ châu vẫn đã bị chư hầu thiên hạ bất mãn, hiện giờ thảo phạt Tào Tháo có ai sẽ đứng bên chủ công đây. Hơn nữa mấy năm nay thiên tử gia phong chủ công chiếu thư liên tiếp không ngừng, nếu đúng là lần này thảo phạt Tào Tháo, chẳng phải nói với người trong thiên hạ công lao của chủ công không đáng có được đấy sao.
Tào Tháo lợi dụng thiên tử ra lệnh chư hầu, phát ra chiếu thư thăng quan tiến tước các chư hầu đều hân hoan, nhưng thời điểm phát ra biện pháp xử phạt các chư hầu đều khước từ Tào Tháo. Hiện tại Viên Thiên đang sa vào vòng luẩn quẩn này.
- Làm càn! Chủ công bình định tứ châu nơi nơi trăm họ an cư, công huân cao, vậy mà ngươi lại đi chỉ trích chủ công. Chủ công, theo thuộc hạ thấy Hứa Tử Viễn này rõ ràng là trong lòng có dị tâm, tư thông với Tào Tặc. Kính xin chủ công cần đề phòng.
Thẩm Đồ sắc mặt âm trầm chỉ trích Hứa Du. Y biết tính cách của Viên Thiệu là ghét nhất bị người khác nghi vấn công trạng của mình, Hứa Du này rõ ràng đã phạm phải điểm mấu chốt của Viên Thiệu rồi.
Nghe Thẩm Phối nói vậy sắc mặt của Viên Thiệu thoáng khá hơn một chút, lạnh lùng nhìn Hứa Du, nói:
- Trước trận chiến chém đại tướng bất lợi với quân tâm. Từ hôm nay trở đi Hứa Tử Viễn hãy ở lại Ký Châu, sự vụ trong tay tạm thời giao cho Chính Nam xử lý.
- Chủ công, Thẩm Phối rõ ràng lợi dụng việc công để trả thù cá nhân. Tử Viễn trung thành tận tâm với chủ công sao có thể câu kết với Tào tặc được. Kính xin chủ công minh xét.
Tự Thụ giật mình, vội chắp tay nói.
- Đủ rồi! Các ngươi cãi nhau như vậy còn ra thể thống gì. Công Dữ ngươi ở Ký Châu quyền cao chức trọng, không nghĩ việc chuẩn bị khởi binh mà cả ngày cứ sống chung với Từ Thứ kia. Kinh Châu hắn cũng đang vọng tưởng tấn công Tào Tháo khuếch trương thế lực, chẳng phải là kiến càng lay cây ư. Lưu Kỳ kia chẳng qua là một nhãi ranh cuồng vọng cũng muốn si tâm vọng tưởng cùng ta kết minh. Công Dữ sau này không cần chung sống hòa bình với Từ Thứ kia nữa. Ngươi nói với Từ Thứ đó, nếu hắn còn tiếp tục không chừng mực thì lập tức cút về Kinh Châu cho ta. Ký Châu ta không giữ lại kẻ vô dụng.
Lúc này sắc mặt Viên Thiệu đã hết sức âm trầm, ánh nhìn Tự Thụ đầy tia thất vọng.
- Chủ công…
Tự Thụ tái mặt, còn muốn biện giải đã bị Viên Thiệu phất tay cắt ngang.
Viên Thiệu bực bội nhìn Tự Thụ:
- Được rồi, lúc này đã quyết định như vậy, mệnh Trần Lâm lập tức khởi thảo công văn thảo nghịch có thể khởi binh bất cứ lúc nào. Tào Tháo kia chỉ có chút khí vận mà thôi, chẳng lẽ có thể đấu lại Ký Châu ta hay sao?
Tự Thụ và Hứa Du liếc nhìn nhau sắc mặt trắng bệch, biết lúc này Viên Thiệu đã không nghe vào đề nghị của họ rồi, việc khởi binh chỉ đã ở thế phải làm.
- Chủ công anh minh, tất có thể đánh tan Tào Tháo đóng đô Trung Nguyên.
Thẩm Phối thấy rõ thái độ của Viên Thiệu lập tức khom mình khen nịnh.
- Chủ công anh minh.
Đang lúc đám người Thẩm Phối tưởng buổi thảo luận đã kết thúc thì một tiếng hét to từ bên ngoài vọng vào khiến tất cả mọi người có mặt trên đại điện đều ngẩn ra, ngay sau đó đám người Tự Thụ đều thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt mang theo tia vui mừng nhìn ra cửa. Mà đám người Thẩm Phối thì buồn bực cau có, tức giận nhìn người ngoài cửa.
- Không phải hắn có chuyện rời khỏi Ký Châu sao, hắn về lúc nào vậy?
Mấy người Thẩm Phối liếc nhau đầy nghi hoặc. Trước đó họ đề nghị Viên Thiệu điều Điền Phong tới nơi khác, không ngờ Điền Phong lại trở lại rồi.
- Chủ công, nghe nói ngài muốn khởi binh tấn công Tào Tháo?
Biệt giá Điền Phong đầy tức giận đi đến, nói to với Viên Thiệu/
Viên Thiệu đang định đứng lên rời khỏi lúc này cũng sắc mặt trầm trọng nhìn đám người Tự Thụ. Y cố ý điều Điền Phong đi chính là để Điền Phong không có cơ hội phản đổi mình, lúc này Điền Phong trở về rõ ràng là mấy người Tự Thụ giở trò quỷ rồi.
Bắt gặp Viên Thiệu như thế, đám người Tự Thủ đều âm thầm lắc đầu. Viên Thiệu này quả thực đã mất kiên nhẫn với họ, ngay cả một chút chuyện nhỏ bé đã tức giận với họ rồi.
- Đúng vậy, lúc này mới là thời cơ tốt thảo phạt Tào Tháo, nếu bỏ lỡ…
Viên Thiệu nhìn sang Điền Phong tay nắm chặt lại.
- Rắm thối ấy.
Không đợi Viên Thiệu nói xong Điền Phong đã mắng một câu cắt ngang Viên Thiệu, sau đó cũng không để tâm sắc mặt Viên Thiệu đỏ lên, đã nhìn chằm chằm Viên Thiệu, nói to:
- Đoạn thời gian trước Tào Tháo đang chuẩn bị tấn công Lưu Bị, khi đó vừa lúc chủ động xuất kích, hai mặt giáp công là có thể đánh bại được Tào Tháo rồi. Hiện giờ Tào Tháo đã chiếm được Từ Châu, bề ngoài tuy rằng mỏi mệt nhưng sĩ khí đang dâng cao, quân tiên phong đang thắng lợi, lúc này tới tấn công sao có thể chiếm ưu thế được, nếu cố chấp thì sẽ nhận được kết cục lưỡng bại câu thương, đến lúc đó chẳng phải có lợi cho người khác đó ư.
Nói việc xuất binh lần trước, Điền Phong lại nổi giận:
- Lần trước chủ công chỉ bởi tam công tử bị phong hàn chút xíu đã từ bỏ cơ hội thảo phạt Tào Tháo, cơ hội sai lầm. Lúc này chẳng lẽ còn muốn mắc thêm lỗi lầm nữa hay sao?
- Làm can! Điền Phong thật go gan, dám bất kính với chủ công. Khi nào chủ công khởi binh tấn công Tào Tháo là do chủ công quyết định. Ngươi dù là Biệt Giá Ký Châu quyền cao chức trọng cũng không có quyền can thiệp vào quyết định của chủ công. Mấy năm nay ngươi quyền thế càng nặng thì càng ngang ngược ở Ký Châu. Như thế cũng thôi, nhưng hôm nay lại dám bất kính với chủ công, thật là đáng tội chết. Chẳng lẽ cũng bởi ngươi lập nhiều công lao là có thể ngỗ nghịch với chủ công ư. Có phải ngươi thấy mình công cao chấn chủ rồi đúng không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận