Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 102. Tư duy trái ngược

Chương 102. Tư duy trái ngược
Chương 102: Tư duy trái ngược
Từ Toa rất nhanh chóng lật tung lên tìm kiếm, nếu như nhà này không có đồ ăn, cô chỉ có thể hướng về phía con phố đằng sau mà tiến hành thôi.
Chẳng qua hiển nhiên vận may của cô cũng chẳng tốt đến vậy, trong căn phòng này, đúng thật là chẳng có thứ gì có thể ăn được cả. Từ Toa lại thở dài một hơi, đang lúc chuẩn bị đi, không cẩn thận nhìn thấy dưới đất có một cuốn sổ, là một bộ sưu tập tem, bộ sưu tập này đã bị mở ra rồi, lộ ra “vật cất trữ” ở bên trong.
Từ Toa: “!!!”
Cái gọi là bộ sưu tập tem này, bên trong lại chẳng phải là tem gửi hàng hóa gì.
Ngược lại là phiếu mua lương thực, đúng vậy, chính là vật không thể thiếu vào những 60 - 70, phiếu mua thực phẩm.
Từ Toa nhanh chóng mở ra xem một chút, lật từng trang từng trang một, ngoài phiếu mua thực phẩm ra, còn có mấy phiếu công nghiệp… cái này cũng chẳng có gì lạ, có người thích thu thập tem phiếu, cũng có người lại thích thu thập cái này, cũng không quá khiến người khác bất ngờ.
Từ Toa cũng không lật nhiều, lập tức nhét vào trong túi của mình.
Thứ đồ tốt như vậy, cô nhất định phải mang đi!
Tuy rằng chuyến này không tìm được đồ ăn gì, nhưng mà Từ Toa cảm thấy, bản thân vậy mà cũng không sao.
Nữ chiến sĩ xinh đẹp, không bao giờ nhận thua.
Từ Toa xách theo chiếc túi, tung tăng chạy ra khỏi cửa, ngược theo cơn gió, thiếu nữ đón gió đi thẳng tới con phố phía sau, nhà theo kiến trúc một tầng như thế này cũng chỉ có một con phố, cuối phố không phải kiến trúc này nữa, mà là những căn nhà cũ kỹ có tới ba mươi mấy năm tuổi.
Nơi này là khu tập thể của xưởng máy móc nông nghiệp, tất nhiên, từ lúc Từ Toa ra đời, cái xưởng máy móc nông nghiệp kia đã tan rã rồi.
Mặc dù nơi đây là khu tập thể cũ của xưởng máy móc nông nghiệp, nhưng thực chất nơi này chẳng có mấy người công nhân cả, cả một tiểu khu, gần như đều là người từ bên ngoài đến thuê nhà. Đám người dốc sức làm ăn trong thành phố đều muốn giảm thiểu chi phí, thích đến ngoại ô thuê nhà, dù sao cũng rẻ hơn.
Mà so với mấy căn nhà một tầng ở gần nhà Từ Toa, nhà tầng lại càng tiện lợi hơn một chút. Vì thế cho nên mấy chỗ như thế này đều là lựa chọn hàng đầu của những nhân công từ nơi khác đến thuê nhà.
Từ Toa tiến vào ngôi nhà đầu tiên, mục tiêu hôm nay của cô chính là, soát lầu!
Đúng vậy, chính là càn quét.
Từ Toa tiến vào ngôi nhà đầu tiên lập tức phát hiện, trạng thái ở bên này còn thảm hơn của bọn họ ở bên kia một chút. Không phải nói đến chuyện đồ ăn ít, mà là xác suất xảy ra chuyện cao hơn. Bọn họ ở bên kia tuy rằng chỗ ở có chút chật chội, nhưng mà dù sao đi chăng nữa thì cũng là nhà dân, mỗi nhà đều có sân vườn của nhà mình, cũng vô hình trung mà tăng thêm được một bức tường chắn an toàn.
Thế nhưng bên này thì lại không được, nhân viên quá đông đúc, chỉ cần một con zombie chạy ra ngoài, sẽ xảy ra vấn đề nghiêm trọng.
Mục đích đầu tiên của Từ Toa chính là nhà bếp, tủ trong nhà bếp đều bị mở tung ra, Từ Toa kiểm tra một chút, cũng chẳng tìm thấy đồ gì, cô kéo chiếc ghế qua, mở chiếc tủ ở phía trên cao nhất. Bên trong có chứa một chút túi đựng thực phẩm với mấy đồ đạc linh tinh.
Từ Toa đang chuẩn bị đi xuống, đột nhiên nhìn thấy phía trên tủ có để một bó miến.
Trong tủ không có, trên nóc tủ lại có.
Ha ha.
Từ Toa vui vẻ đem túi miến lôi xuống, vừa kéo xuống, cũng không biết là có mang theo thứ gì, cũng theo đó mà rơi xuống.
Từ Toa đứng ở trên ghế, từ trên cao nhìn xuống, vậy mà lại là lạp xưởng.
Từ Toa ngạc nhiên kêu “Ôi chao!”, giẫm thẳng lên bệ bếp, sờ soạng tìm kiếm, trên nóc tủ kia, thế mà còn hai túi đồ nữa, đều là lạp xưởng.
Từ Toa vui tới mức cười toét miệng, đuôi mắt cong cong.
Đống lạp xưởng này nhìn có vẻ để cũng khá lâu rồi, so với lạp xưởng thông thường thì màu sắc có vẻ đậm hơn một chút, thậm chí còn phủ một lớp bụi nữa, Từ Toa mở túi ra đếm qua, một túi tầm khoảng hai mươi cây. Vậy ba túi này được khoảng sáu mươi cây.
Từ Toa khó lòng tin được bản thân mình vậy mà có thể tìm được nhiều đồ tốt tới như thế.
Quả nhiên mấy thứ gọi là vận may này, cũng thật là huyền bí.
Từ Toa cảm thấy ông trời cũng rất muốn giúp đỡ những con người nghèo khổ của thập niên 70.
Cô đem những thứ này gộp lại với nhau, bỏ vào trong chiếc túi du lịch, tiện tay mở chiếc tủ lạnh ra… “Con mẹ nó!”
Từ Toa không nhịn được mà buông một câu chửi thề.
Trong tủ lạnh, vậy mà còn chứa thêm mấy túi nữa, vốn dĩ cô cho rằng, mấy cái tủ này đều trống rỗng cả rồi, vậy thì tủ lạnh chắc chắn cũng chẳng còn đồ gì nữa, nhưng mà ai lại ngờ tới chứ! Tủ lạnh của nhà này vậy mà lại đầy ắp đồ ăn.
Cho nên, mọi người đều nghĩ rằng trong tủ lạnh chẳng có gì, nhưng mà trong tủ lạnh thực chất lại có?
Được rồi, cô đã hiểu, tư duy trái ngược, nên hiểu điều đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận