Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 319. Kinh ngạc

Chương 319. Kinh ngạc
Chương 319: Kinh ngạc
Ngược lại chưa từng thấy anh khám bệnh lớn sắp chết gì, nhưng bất cứ người nào tới khám bệnh cũng hài lòng trở về, làm nhiều việc hơn với số tiền bỏ ra ít nhất, có thể thấy được người này cũng không phải một tay mơ.
Cho nên, một người thật sự ưu tú được như vậy sao?
Cái gì cũng biết ư?
Điều này khiến Từ Toa cảm thấy có hơi không tin.
Cô hỏi: “Anh từng nấu ăn cho người khác rồi sao?”
Giang Phong quả quyết lắc đầu, đáp: “Anh có một mình, sao lại nấu cơm cho người khác được?"
Khóe miệng của anh mang theo ý cười, bảo: “Em đang không tin anh sao?”
Từ Toa: “Đúng đó, không tin.”
Giang Phong: “Vậy anh càng phải đi giúp rồi.”
Giang Phong vượt qua Từ Toa, đi vào nhà chính, lúc này bà Từ đang bận rộn, bà cụ tưởng rằng Từ Toa đi tới, mới nói: “Cháu tới giúp bà rửa rau đi.”
Trong ngày thường bà Từ nào có nỡ kêu Từ Toa làm việc, nhưng hôm nay ngược lại không ổn, người thực sự nhiều quá, một mình bà cụ làm không xuể. Theo lý mà nói Cổ Đại Mai nên ở nhà giúp đỡ, nhưng sáng sớm người này đã lên núi, chỉ sợ mình rớt lại phía sau người ta.
“Thím để cháu làm cho.”
Bà Từ vừa nghe được giọng đàn ông lập tức cả kinh, quay đầu nhìn, nào phải Từ Toa đâu, rõ ràng là Giang Phong.
Bà cụ nhìn Giang Phong với vẻ kinh ngạc, hỏi: “Sao cháu lại qua đây?”
Giọng điệu này dịch ra chính là “Cháu đừng có gây phiền phức cho bà vào lúc này.”
Giang Phong nghe ra được rất rõ ràng, nhưng ngược lại anh chỉ cười mỉm, nói: “Từ Toa không tin cháu biết nấu ăn, cháu chỉ muốn qua đây chứng minh bản thân một chút.”
Anh chớp mắt, nhẹ nhàng lại dứt khoát: “Để cháu làm cho.”
Anh lấy rau rồi lập tức múc nước rửa.
Bà Từ: “?”
Giang Phong rửa sạch cải trắng, đi tới trước cái thớt, tay cầm dao bắt đầu thao tác, rất nhanh đã thái xong cải trắng.
Bà Từ: “…”
Rồi anh lại cầm thịt lên…
Bà Từ lập tức sợ ngây người, lặng lẽ nhìn anh ở trong phòng bếp làm đâu ra đấy, như thể đây chính là sân nhà của anh.
Bà Từ: “…” Cảm giác vị trí đầu bếp của mình đang bị uy hiếp.
Bà cụ ho khan một tiếng, Giang Phong quay đầu bảo: “Làm thím sặc sao?”
Bà Từ: “… Ngược lại cũng không có.”
Bà cụ cảm thấy cả người cực kỳ mê mang.
Nhưng người còn mê mang hơn cả bà cụ chính là Từ Toa. Từ Toa ghé sát bên cửa, nhìn động tác lưu loát của Giang Phong. Người này còn có lòng dạ thảnh thơi, tỉa củ cà rốt thành những bông hoa nhỏ, dao phay đó ở trong tay anh như chơi đùa vậy.
Bà Từ lập tức tìm được khuyết điểm của anh: “Thế này cũng lãng phí quá rồi thì phải?”
Giang Phong: “Những chỗ tỉa xuống này đều không cần đến, lát nữa còn phải hầm nữa.”
Bà Từ: “…” Được rồi, coi như mình chưa nói gì đi.
Từ Toa: “Thế này cũng lợi hại quá rồi?”
Tuy rằng việc tỉa hoa này nhìn như cũng không phức tạp cho lắm, nhưng cái thoạt nhìn không phức tạp này không có nghĩa thực tế nó không phức tạp, phải biết rằng anh cũng không có thần khí khắc hoa gì, mà hoàn toàn dựa vào dao phay làm ra, hơn nữa, động tác còn rất nhanh.
Từ Toa nhỏ giọng nói với bà Từ: “Giang Phong lợi hại quá bà ơi.”
Bà Từ liếc mắt nhìn cô, thấy vẻ mặt khiếp sợ của cô, khóe miệng run rẩy, không biết nói gì mới phải.
Bà cụ giả vờ ho khan một tiếng, lập tức bắt đầu làm việc, nói: “Nếu chỗ này đã không cần cháu, vậy cháu và Nữu Tể đi chơi đi.”
Từ Toa lớn tiếng kêu: “Cháu cũng có thể giúp mà, sao phải thụt lùi đến mới chơi cùng với Nữu Tể chứ? Cháu chẳng muốn dỗ trẻ con đâu.”
Nữu Tể chập choạng đi từ trong phòng ra, nhìn cô với vẻ mơ hồ, một giây sau lộ ra nụ cười nịnh nọt: “Chị họ.”
Vừa rồi Từ Toa còn lải nhải không dỗ trẻ con, lúc này ngược lại, lập tức bế đứa trẻ lên, hỏi: “Ai đẹp nhất?”
Nữu Tể rất chắc chắn: “Chị họ!”
Rất lớn tiếng!
Rất khẳng định!
Từ Toa lập tức vô cùng hài lòng, nhéo cái mũi nhỏ của cô bé, nói: “Em thật thông minh.”
Nữu Tể lộ ra cái răng nhỏ, cười như hoa nở.
“Chị Từ! Chị Từ!”
Từ Toa quay lại: “Tiểu Lâm Châu?”
Tiểu Lâm Châu thở hổn hển chạy qua, nói: “Chị Từ, em bắt được một thứ tốt lắm!”
Cậu bé xách cái gùi của mình ra, đặt ở trước mặt Từ Toa, nói: “Nhìn xem, là một con ba ba.”
Từ Toa: “?”
Tiểu Lâm Châu kiêu ngạo ưỡn ngực: “Tặng chị đó.”
Từ Toa: “…”
Tiểu Lâm Châu lại càng kiêu ngạo hơn: “Nhà chị có khách tới mà, cái này có thể hầm canh.”
“Anh hai!”
Nữu Tể loạng choạng bổ nhào về phía Lâm Châu, đại khái là nghe thấy Lâm Tiểu Muội gọi “anh hai” mấy lần, Tiểu Nữu Tể cũng gọi theo: “Anh hai.”
Tiểu Lâm Châu nghiêm túc đáp: “Anh không phải anh của em.”
Nữu Tể lắc đầu: “Anh hai! Là anh!”
Sao không phải là anh chứ?
Không phải mọi người đều gọi cậu bé là anh trai sao?
Tiểu Lâm Châu lắc đầu một cách kiên định: “Không phải.”
Nữu Tể: “…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận