Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 584. Lên thăm 2

Chương 584. Lên thăm 2
Chương 584: Lên thăm 2
Thấy không, Từ Toa đã thuận lợi lấy được xe, cô và Giang Phong vẫn chưa uyên thâm đến mức có thể tự mình đổi linh kiện, nhưng ngược lại, bọn họ tìm được một tài xế cũ giúp mình sửa. Nên chuyện này cũng rất thuận lợi.
Từ Toa đã dùng xe, bàn ghế của các trường học cũng đã chuyển tới, có thể nói là niềm vui chung.
Những rối rắm ở giữa này, Từ Toa không nói chi tiết với Từ Sơn, mà cũng không cần thiết phải nói chi tiết, nhưng Từ Sơn cứ sờ chiếc xe, lại cảm thán: “Không ngờ tới mình còn được ngồi xe hơi, thật tốt.”
Từ Toa bật cười: “Cậu, không phải cậu từng ngồi xe rồi sao? Khi đi tới chỗ ba cháu đó.”
Từ Sơn có lý chẳng sợ: “Sao có thể giống nhau được? Khi đó xe cũng không phải của nhà chúng ta, là của bộ đội. Nhưng chiếc xe này chính là của riêng cháu, ý nghĩa khác nhau.”
Từ Sơn nói lời này, Cổ Đại Mai thì lại cùng con gái ghé lên cửa kính xe, nhìn quang cảnh bên ngoài cửa sổ, thấy rất nhiều tòa nhà cao tầng đang xây dựng, cô ta nói: “Bên này thật náo nhiệt.”
Từ Toa: “Đúng vậy, ở đây thay đổi từng ngày.”
Chiếc xe rất nhanh đã lái đến khu nhà xưởng, lần này, Từ Sơn lại ngơ ngác.
Xưởng quần áo trong ấn tượng của anh ta đã rất xa hoa rồi, thế nhưng khi nhìn thấy khu nhà xưởng hiện tại này, anh ta chỉ cảm thấy đầu óc hỗn loạn, mơ mơ hồ hồ.
Mới một năm thôi, một năm thôi, sao lại thay đổi nhiều như vậy?
Anh ta ngơ ngác nhìn Từ Toa, hỏi: “Cái này… sao lại biến thành thế này?”
Từ Toa: “Không đủ dùng.”
Chiếc xe tiến vào, Từ Toa nói: “Đi, chúng ta đi vào nghỉ ngơi trước đã nhé, sau đó cháu sẽ giới thiệu chỗ này với mọi người.”
“Chỗ này, chỗ này của cháu rộng bao nhiêu?”
Từ Toa: “Mười sáu nghìn mét vuông.”
Cô bảo: “Cháu mở rộng nhà xưởng, cho nên tình hình kinh tế không đủ, cũng không mua nhà ở bên này được. Bây giờ bọn cháu đều ở luôn trong nhà xưởng.”
Cả gia đình đám người Từ Toa ở tầng một của tòa nhà văn phòng. Theo lý mà nói, cô hy vọng mình công tư phân minh, nhưng bố cục phía bên khu nhà ở rất chật. Cả gia đình đám người Từ Toa chắc chắn không thể ở được, hơn nữa cũng không tiện, cho nên cô vẫn chọn ở tòa nhà văn phòng.
Dù sao bên này cũng rộng hơn rất nhiều.
Nhưng cũng để chính quy một chút, Từ Toa đều đi cửa bên ở bên này. Từ cửa lớn tiến vào, trực tiếp đắp gạch ở bên tay trái, trên tường chính diện treo một bảng quảng cáo. Cửa vào là quầy lễ tân nối thẳng lên lầu, bên tay phải là hành lang, mấy gian phòng khác đều là phòng để hồ sơ.
Đám người Từ Toa ở ngay phía sau bảng quảng cáo bên tay trái.
Tuy rằng từ tòa nhà văn phòng mà nói, không thể tính là cửa chính, nhưng thực ra cũng không khác biệt gì, vẫn là ở chính giữa. Hơn nữa, ở đây vô cùng rộng rãi sáng sủa, bên này mấy trăm mét vuông, chính vì không thông với cửa lớn, ngược lại càng thêm riêng tư.
Bố cục của căn phòng rất đơn giản, chính giữa là sáu phòng hai sảnh, còn có phòng thay đồ và khu vui chơi.
Từ Toa dẫn bọn họ vào phòng, vừa vào nhà, đã nghe thấy tiếng chân lạch bạch.
Từ lúc bên này có thể ở, Từ Toa đã đón bà ngoại mình và hai đứa trẻ qua. Một gia đình ở chung, thực ra vốn dĩ bọn họ có thể cách một ngày về một lần, nhưng bởi vì quá bận, nên luôn rất mệt mỏi.
Bây giờ ngược lại rất tốt. Cả nhà ở chung với nhau, thật sự tiện hơn rất nhiều.
Mà Từ Toa cũng vô cùng biết ơn bà ngoại cô, tuy rằng cô vẫn luôn nói phải chăm sóc bà ngoại mình thật tốt, nhưng thực tế, bà ngoại cô lại giúp đỡ cô nhiều hơn. Nếu không có bà ngoại, cô sẽ còn mệt hơn gấp vô số lần. Ít nhất thì người khác chăm sóc hai đứa trẻ, nào có so được với người nhà mình.
Chính vì có bà ngoại cô nên cô mới yên tâm.
“Mẹ!
“Mẹ ơi! Mẹ tốt!”
Từ Toa cười: “Sao các con biết là mẹ?”
Mộc Mộc nghiêng đầu, cậu bé mặc áo may ô nhỏ rộng thùng thình, bên ngoài khoác áo lông mỏng, cũng không ngại nóng, không biết ăn gì mà cả người vô cùng bẩn, nhưng vẫn cọ lên người Từ Toa: “Nghe thấy tiếng mẹ.”
Em trai Thủy Thủy ở một bên gật đầu, nói ít hơn anh trai, nhưng vẫn nhe răng nhỏ nói: “Nghe thấy.”
Nhưng cậu bé vừa nói xong, đôi mắt to đã trợn tròn nhìn về phía ba người trông bụi bặm mệt mỏi ở cửa.
Từ Sơn vui vẻ: “Ôi, Thủy Thủy và Mộc Mộc đều lớn như vậy rồi sao, còn nhớ ông không?”
Mộc Mộc nghiêng đầu, nhìn em trai, cười hì hì hì.
Thủy Thủy chớp đôi mắt to, đáp với giọng giòn tan: “Là ông cậu.”
Từ Sơn vốn chỉ nói đùa một câu, dù sao lần trước anh ta gặp bọn nhỏ, vẫn là khi qua đây giám sát vào năm ngoái, lúc đó hai đứa trẻ mới ba tuổi, bây giờ chẳng qua cũng chỉ mới bốn tuổi thôi, anh ta cũng không hy vọng đứa trẻ ba tuổi có thể nhớ mình.
Hơn nữa, cũng đã một năm rồi!
Thế nhưng!
Đứa trẻ kia bày tỏ rõ ràng rằng nó thật sự nhớ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận