Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 121. Quản Khiết

Chương 121. Quản Khiết
Cảm ơn bạn thamvannguyet đã gửi kim phiếu cho truyện, hôm nay mình sẽ đăng thêm 5 chương nữa nha cả nhà, nhưng chắc phải đến tối mình mới đăng hết đc ^^
Chương 121: Quản Khiết
Mặc dù Từ Toa chưa trải qua mấy chuyện nhân tình thế sự như vậy, nhưng mà cũng từng xem qua tiểu thuyết, cũng hiểu được tình huống ở nông thôn thế nào, cô gật đầu nói: “Vậy cũng phải, thế nhưng sao lại còn có trộm chứ.”
“Bà vừa đoán đã biết, thanh niên trí thức trộm đồ kia liệu có phải là Quản Khiết?”
Từ Sơn mở to mắt, lập tức dựng thẳng ngón tay cái lên.
Cổ Đại Mai ở bên cạnh cũng lên tiếng: “Em cũng có thể đoán ra được là cô ta. Tay chân cô ta không sạch sẽ, ở trong đám thanh niên trí thức cũng có tiếng rồi, cháu dâu của thím Hai chính là thanh niên trí thức, chính miệng cô ta đã nói với bọn em, người tên Quản Khiết kia chính là cực phẩm. Tay chân đã không sạch sẽ, lại còn ra vẻ cây ngay không sợ chết đứng nữa. Chỉ là cô ta không trộm tiền, cũng không trộm tem phiếu, chỉ trộm một chút đồ ăn, cái này cho dù có làm lớn chuyện lên cũng không đáng. Kéo nhau đến công xã, anh cũng không thể vì cô ta ăn trộm mấy miếng bánh ngọt mà đem người nhốt vào tù được đúng không? Cho nên bọn họ cũng chỉ có thể chịu ấm ức vậy thôi.”
Từ Toa ồ một tiếng dài, cảm khái quả nhiên loại chuyện nào cũng có.
Chẳng qua nhắc tới tem phiếu, Từ Toa lập tức nghĩ tới cuốn sổ sưu tầm tem vừa tìm được tối hôm qua, cô lười biếng vặn người một cái, không chờ đợi thêm nữa nói: “Cháu muốn ngủ trưa một lát.”
Bà Từ: “Cháu nhanh đi đi.”
Bà cụ lại nhắc tiếp: “Trẻ con chính là thích ngủ nhiều.”
Không phải ư, Nữu Tể vừa ăn xong một cái bánh đã lăn đến đầu giường ngủ thiếp đi.
Từ Toa buồn ngủ ư?
Đấy là đang vội.
Cô mở hộc tủ của mình ra, bên trong ngăn tủ của Từ Toa nhét đầy thứ, đều là mấy đồ linh tinh, Từ Toa vội vàng lấy cuốn sổ sưu tầm tem, còn thuận tay nhét nho khô vào trong túi quần, lập tức nhìn kỹ, trong cuốn sổ sưu tập tem này đều là tem phiếu những năm 60 – 70.
Cô lật từng trang một xem, đương nhiên, phần lớn đều không thể dùng được, có cái thì đã hết hạn, còn có cái thì chưa đến hạn, còn có một số cái là ở địa phương khác. Chẳng qua Từ Toa vẫn tìm thấy mấy cái cô có thể dùng được.
Mấy tấm phiếu mua thực phẩm gộp lại với nhau, có ba cân rưỡi.
Ngoài số đó ra, khiến người ta cảm thấy vui vẻ nhất chính là một tấm phiếu mua xe đạp và một tấm phiếu mua radio.
Từ Toa vui đến mức suýt chút nữa thì nhảy dựng lên, chẳng qua cô kìm nén lại niềm vui, trộm cười ha ha, trông có vẻ hoàn toàn giống một nhân vật phản diện!
Từ Toa vô cùng vui vẻ, đem mấy tấm phiếu tìm ra được, sau đó cũng nhanh chóng đem mấy tấm khác nhét vào trong cặp. Số còn lại cũng không có tác dụng gì, cô dự tính thử một phen, xem xem buổi tối có thể mang trở về hay không. Từ Toa cũng chỉ từ thành phố Giang Hải mang đồ ra ngoài, cũng chưa từng có thử qua, có thể mang đồ vào bên trong hay không.
Nếu như có thể mang vào bên trong, vậy thì lại có thêm một không gian để giấu đồ rồi.
Từ Toa vừa nghĩ tới đây lại cảm thấy hưng phấn.
Cô lăn lộn qua lại, dùng tay che lấy khuôn mặt, che khuất khóe miệng đang vểnh cao lên của mình… ôi, vui quá.
Từ Toa ngủ một giấc ngon lành, vẫn là Cổ Đại Mai đến gõ cửa đánh thức cô: “Bắt đầu làm việc rồi.”
Từ Toa lật người, Cổ Đại Mai tiếp tục gõ cửa, cốc cốc cốc.
Mỗi một tiếng đều giống như đánh vào đầu Từ Toa, Từ Toa: “Mình đúng là vất vả…” Cô làu bàu: “Cháu dậy ngay đây.”
Thế nhưng vừa ngồi dậy, Từ Toa vậy mà lại phát hiện sắc trời không đúng cho lắm.
Từ Toa trèo đến bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, nhìn thấy bên ngoài trời đất đã âm u rồi, thời tiết như thế này, người nông dân thì có thể không cần đi làm nữa. Nhưng cô vẫn cần đến ban quản lý đại đội làm việc, cũng không giống như người khác, có thêm cơ hội nghỉ ngơi.
Cô đi giày ra ngoài, nói đến giày, Cổ Đại Mai thật đúng là không khoác lác, giày mà cô ta làm, đi vô cùng dễ chịu.
Đừng thấy nhà Từ Toa không tính là đại phú đại quý gì, nhưng mà mấy loại giày như Adidas, Nike, cô vẫn có. Vốn dĩ Từ Toa cũng không biết giày tốt xấu gì, nhưng sau khi đi loại giày mà Cổ Đại Mai làm thủ công, Từ Toa mới hiểu được, vì sao mấy người lớn tuổi lại thích đi loại giày vải thuần thủ công.
Bởi vì quả thật quá thoải mái.
Cho dù là một người chỉ cần có giày đi là được như Từ Toa cũng cảm giác được sự thoải mái khi đi nó, mặc dù bây giờ là mùa hè, thời tiết nóng nực, tất cả mọi người đều thích đi giày cỏ, một số đứa nhóc càng thích đi chân trần hơn.
Thế nhưng Từ Toa lại cẩn thận đi giày vải, hu hu, cô mặc kệ, đôi giày này quá thoải mái.
Cho dù hơi nóng một chút cô cũng bằng lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận