Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 473. Tảo mộ 9

Chương 473. Tảo mộ 9
Chương 473: Tảo mộ 9
Giang Phong nhìn thấy cô buồn rầu, vô cùng nghiêm túc nói: “Đương nhiên rồi, ông bà ta có nói hai mươi ba tuổi vẫn cao lên được. Em mới mười chín, còn có thể lớn lên.”
Từ Toa: “Em muốn cao đến một mét sáu mươi sáu, một mét sáu mươi bảy mới được.”
Giang Phong bật cười, nói: “Chắc chắn được.”
Từ Toa lẩm bẩm: “Anh trả lời qua loa quá đấy.”
Giang Phong: “Vậy mà qua loa à, anh rất chân thành đấy.”
Anh kéo rèm lên, hỏi: “Không thể bật đèn em có sợ không?”
Bọn họ phải giả bộ không ở trong phòng, đương nhiên không thể gây ra tiếng động để bà Từ và Từ Sơn ở kế bên phát hiện rồi. Mà ngay cả nói chuyện cũng phải nói thật nhỏ.
Từ Toa cười lạnh: “Em sợ gì chứ? Anh dám làm gì sao? Cho dù anh dám, em cũng không biết phản kháng lại à? Cho dù phản kháng không lại, em cũng sẽ nghĩ là bị chó cắn thôi đúng không? Sau này sẽ tìm cơ hội xử lý anh. Hơn nữa quen anh lâu như vậy, ít nhiều gì em cũng tin tưởng nhân phẩm của anh.”
Giang Phong nhếch môi: “Em nói vậy anh cảm thấy mình rất vinh hạnh khi được em tin tưởng đấy.”
Lại nói Giang Phong cảm thấy, kể từ lần đầu tiên làm quen, Từ Toa đã rất tin tưởng anh.
Tuy anh cũng rất tin tưởng Từ Toa, nhưng Từ Toa lại không biết anh nghĩ như thế nào, cho nên Giang Phong rất vui vẻ, anh ngồi bên kia cái giường khác, nói: “Em ngủ đi, anh không ngủ. Anh chờ em.”
Từ Toa lắc đầu: “Anh cũng ngủ đi, nếu không cứ nhìn chằm chằm vào giường trống như vậy thì đáng sợ lắm đấy.”
Từ Toa tự tưởng tượng đã thấy nổi hết da gà.
Giang Phong cười ha ha: “Anh không sợ, em thấy xấu hổ à!”
Từ Toa gật đầu, nói: “Ừ, em dễ xấu hổ lắm.”
Giang Phong bật cười, đồng ý nằm xuống.
Từ Toa nhìn lên mái nhà, thật ra không nhìn thấy gì cả, mơ mơ hồ hồ, nhưng Từ Toa vẫn nói: “Giang Phong, thời gian trôi qua thật nhanh...”
Cô cảm mình chỉ vừa mới quen Giang Phong ngày hôm qua thôi, nhưng thoáng một cái đã gần ba năm.
Giang Phong: “Anh cũng thấy thời gian trôi qua nhanh. Nhưng bây giờ thú vị hơn trước đây.”
Từ Toa thấp giọng: “Sau này còn có thể thú vị hơn nữa.”
Giang Phong nhướng mày, cười mà không cười liếc nhìn Từ Toa, rõ ràng Từ Toa không nhìn thấy vẻ mặt của Giang Phong, nhưng cô có thể đoán được anh đang cười, cô nhỏ giọng nói: “Chắc chắn anh đang cười em.”
Giang Phong: “Không có, anh cảm thấy như vậy rất tốt.”
Tốt ở đâu thì có thể kể được trăm ngàn thứ, hai người cứ anh một câu em một như vậy, không biết qua bao lâu, Từ Toa đã ngủ, đồ vật Từ Toa muốn chuẩn bị lúc này cũng không ít, cũng may cô rất quen thuộc nên biết tìm ở đâu.
Cô chuẩn bị mấy cái túi lớn thỏi vàng thỏi bạc, còn có rất nhiều tiền giấy, về phần các loại xe ngựa người giấy, Từ Toa lại không dám chuẩn bị, thật sự là không dễ mang theo, hơn nữa cái đó cũng rất dễ bị người khác chú ý, những những cái khác thì Từ Toa chuẩn bị không ít, cô buộc các túi lại với nhau, chờ khi... Tỉnh lại sẽ được một dãy.
Ngoại trừ những thứ này, Từ Toa còn lấy một mớ vải đỏ ra, loại này vải đỏ chất lượng không tốt lắm, tuy tang lễ không cần dùng vải đỏ, nhưng cũng có không ít việc cần dùng, cho nên phòng trong tiệm này cũng có không ít vải đỏ.
Tuy chất lượng của vải đỏ này không tốt hơn chất lượng của vải dệt thủ công, nhưng bây giờ nó cũng là thứ tốt.
Đặc biệt là màu đỏ rất được chào đón.
Từ Toa tháo bao tay ra, tất nhiên phải chuẩn bị chút đồ khác để đến lúc đó đi lễ, bởi vì cô ra ngoài cũng không thể vào thành phố Giang Hải hoài, dứt khoát nhân dịp lần này lấy luôn. Dường như Giang Phong thức trắng đêm, Từ Toa vừa có động tĩnh, anh đã lay nhẹ bả vai Từ Toa một cái, cô nhẹ nhàng 'a' một tiếng, xoa mắt tỉnh lại.
Giang Phong: “Dậy đi.”
Từ Toa ồ một tiếng, ngây ngô ngồi dậy, tóc dựng lên.
Giang Phong: “Cái này...?”
Anh chỉ vào vải đỏ, Từ Toa lập tức nói: “Cái này em định cắt thành từng miếng để đi lễ.”
Giang Phong: “À, vậy để anh.”
Anh còn nói: “Em sắp xếp lại một chút rồi đi sang phòng bà ngoại đi, anh thấy có lẽ bà thức trắng một đêm chờ em đấy.”
Mặc dù nói là không cần đợi, nhưng Giang Phong cảm thấy bà cụ sẽ không yên tâm đi ngủ đâu.
Từ Toa ồ một tiếng ngồi dậy.
Giang Phong cười nói: “Em chờ một chút, em buồn ngủ như vậy bà ngoại em sẽ nghi ngờ.”
Từ Toa xua tay: “Không buồn ngủ như vậy bà mới nghi ngờ đấy.”
Cô ngáp một cái, rón ra rón rén mở cửa sau đó đi gõ cửa, quả nhiên, tiếng gõ cửa vừa vang lên hai cái, bà Từ đã mở cửa ra, Từ Toa: “Bà ngoại, cháu buồn ngủ.”
Bà Từ đuổi Từ Sơn ra ngay.
Từ Toa cũng không nói gì, cô nằm xuống ngủ.
Nửa đêm tỉnh dậy, khó chịu quá.
Bạn cần đăng nhập để bình luận