Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 594. Bàn chuyện

Chương 594. Bàn chuyện
Chương 594: Bàn chuyện
Tuy rằng là nhà mình, nhưng nhà bọn họ có già có trẻ, còn có hai dì ban ngày đều ở đây, cho nên vợ chồng Từ Toa nói chuyện vẫn rất để ý. Cho dù là trong nhà không có người, nhưng bọn họ cũng sẽ không gióng trống khua chiêng bàn chuyện công ở ngay phòng khách. Lợi ích của làm vậy là sẽ không tạo thành thói quen.
Hai vợ chồng Từ Toa đi tới thư phòng, Giang Phong dựa người lên ghế, Từ Toa thuận thế ngồi dựa lên người anh, đối mặt với anh, hỏi: “Anh thấy thế nào?”
Chuyện này thấy thế nào ấy hả?
Chỉ cần có chút đầu óc, đều biết không thể bỏ qua chuyện này.
Giang Phong: “Qua năm mới, anh sẽ đi một chuyến tới Cát Lâm, em thấy thế nào?”
Từ Toa: “Anh đích thân qua đó sao?”
Cô hơi nhíu mày: “Thực ra cũng có thể kêu bọn họ chuyển hàng tới cửa mà.”
Giang Phong lắc đầu, anh nói: “Anh nghiêng về phía tự mình qua đó không chỉ vì cái này.”
Anh cũng không đợi Từ Toa hỏi, mà nói thẳng luôn: “Anh nghĩ thế này, cũng có những người không muốn làm xí nghiệp gì cả, mà muốn cầu ổn định đi? Có lẽ anh đích thân qua đó, hàng thu về không chỉ hơn ba mươi cây thôi đâu, mà còn nhiều hơn.”
Từ Toa nhướn mày.
Giang Phong mỉm cười: “Đây là một cơ hội chỉ có thể gặp mà không thể cầu, tuy rằng hiện tại bọn họ có khả năng hoàn toàn không dùng đến, nhưng loại đồ tốt sinh trưởng hoang dã này, sẽ không cùng với thời gian trôi qua mà không còn đáng giá nữa, mà ngược lại càng ngày càng có giá trị. Bà ngoại và ba đã lớn tuổi rồi, mà chúng ta cũng sẽ già đi. Cũng không xấu gì, khi thứ này càng ngày càng đáng giá, chúng ta lôi ra cũng có thể đổi lấy được tiền. Em có tin không, thứ này chắc chắn còn giữ giá hơn tốc độ tăng của vàng nhiều.”
Từ Toa thuận thế nhéo mặt Giang Phong: “Sao anh lại thông minh thế chứ.”
Giang Phong nhướn mày, gương mặt tươi cười vô cùng sáng lạn: “Chồng em đương nhiên không tầm thường rồi, em đã giỏi như vậy, sao anh có thể không học hỏi, không cố gắng được chứ?”
Từ Toa: “Vậy chúng ta cùng nhau cố gắng.”
Cô và Giang Phong dựa trán vào nhau, nói: “Nếu đã quyết định phải đi, anh dẫn thêm vài người đi cùng, chỉ mình anh qua đó em không yên tâm.”
Trị an ở thời kỳ này, cũng không có cách nào so được với mười mấy năm sau. Dù sao có đôi khi giữ trị an chỉ dựa vào người cũng chưa chắc đã theo kịp, mà còn phải dựa thêm vào kỹ thuật khoa học không ngừng phát triển cùng với thời gian. Hơn nữa, người ở thời đại này cũng đang nằm ở thời kỳ khá nóng nảy.
Rất nhiều người về thành phố vẫn chưa có công việc, đủ các chuyện kết hợp lại với nhau. Cho nên, thời này cũng không an toàn đến vậy.
Từ Toa: “Nhà xưởng rút ra một phần bảo vệ đi chung với anh nhé.”
Giang Phong nghĩ ngợi một chút rồi gật đầu: “Được, mang theo nhiều tiền mặt ra ngoài, quả thực không tiện.”
Đồ ở kho hàng số hai của bọn họ, bán xong đều giữ tiền mặt, hơn nữa phần tiền mặt này cũng không gửi vào ngân hàng, mà đều trực tiếp đặt trong kho hàng ở thành phố Giang Hải. Cái này cũng không có cách nào khác, ai kêu bọn họ là người có hack chứ.
Cũng may Từ Toa vẫn hiểu được vấn đề tiền bạc mất giá, cho nên phần lớn thời gian đều sẽ chủ động tiêu tiền mặt.
Khó, khó thật!
Giang Phong: “Còn nữa, bây giờ đã cuối năm rồi, khoảng thời gian này chúng ta cũng bận, hoàn toàn không có lúc rảnh. Nhưng đầu năm mới, ngược lại phải mở cuộc họp, nghiên cứu một chút về sự phát triển sau này của nhà xưởng. Bây giờ hình thức của chúng ta thoạt nhìn kiếm được không tệ, nhưng chắc chắn không phải kế lâu dài.”
Đương nhiên Từ Toa hiểu đạo lý này.
Chưa từng ăn thịt heo, nhưng cũng đã từng thấy heo chạy.
Cô có nhiều trải nghiệm hơn người khác rất nhiều, biết vấn đề xuất hàng như vậy vô cùng lớn, hơn nữa rất không lâu dài. Nếu có một ngày, không có người tới lấy hàng nữa thì sao? Bây giờ bọn họ phát triển được như vậy, còn không phải vì bọn họ là người đầu tiên ăn cua hay sao, so với những doanh nghiệp nhà nước đó, giá cả của bọn họ thích hợp cũng tiện lui tới hơn.
Nhưng đợi xí nghiệp mọc lên như nấm, người ta cần gì phải tránh gần cầu xa?
Những chuyện này, Từ Toa đều từng nghĩ tới. Nhưng tình hình hiện tại là, bọn họ tạm thời cũng không có khả năng thay đổi hình thức.
Đầu tiên là doanh nghiệp tư nhân như bọn họ không thể tiến vào thị trường quốc doanh, ở bản địa còn có thể nói chuyện, nhưng ra bên ngoài bàn từng nhà, chắc chắn không dễ dàng gì, nghĩ cũng biết rất tốn sức lực hơn nữa, thị trường quốc gia có thể chống đỡ được mấy năm cũng chưa nói trước được.
Thứ nữa, nếu bọn họ đi khắp các nơi thông báo tuyển dụng đại lý, có khả năng không có sự khác biệt gì với việc xuất hàng hiện tại. Người ta muốn bán bao nhiêu tiền, bọn họ cũng không thể theo dõi suốt toàn bộ quá trình được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận