Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 274. Đến thăm 1

Chương 274. Đến thăm 1
Chương 274: Đến thăm 1
Giang Phong: “Tôi nhớ lúc tôi rút dây thừng giỏ trúc vẫn còn, sau đó...”
Anh cẩn thận nghĩ, nói: “Sau đó mặt đất rung lắc, trượt xuống dưới vách núi rồi.”
Từ Toa lập tức thở ra một hơi, trượt xuống vách núi thì không có gì phải lo lắng nữa.
Cô nói: “Vậy thì tốt.”
Giang Phong: “Đừng có lo.”
Sau khi đám người Từ Toa trở về thôn, Giang Phong về trạm xá mà Từ Sơn cũng vội vàng về nhà. Do lần đầu trải qua sự việc đáng sợ như vậy, Tiểu Nữu Tể ngoan ngoãn rụt bên cạnh Cổ Đại Mai, bộ dáng thành thật.
Từ Toa: “Đứa bé không sao chứ?”
Bà Từ nhận lấy Nữu Tể, ôm cô bé nói: “Kéo tóc không sợ nữa, nhéo tai chỉ giật mình.”
Nữu Tể ngoan ngoãn để bà Từ kéo tóc nắm lỗ tai, có thể nhìn ra sắc mặt đứa trẻ trắng bệch.
Bị dọa tái mặt!
Từ Toa ngồi trên mép giường, nói: “Sao thế? Con nhóc bị dọa rồi?”
Bà Từ đau lòng cháu gái, đáp: “Lúc xảy ra động đất, Nữu Tể đang ngồi chơi trên đất, sau đó bị ngã, chắc là bị dọa rồi.”
Từ Toa nắm bàn tay nhỏ của em họ, nói: “Nữu Tể có sợ không?”
Nữu Tể gật đầu, nhỏ giọng: “Sợ!”
Từ Toa nghĩ một lát rồi nói: “Chị họ cũng sợ.”
Chắc là thấy Từ Toa giống mình, Nữu Tể vội vàng chạy đến bên cạnh Từ Toa, bà Từ để hai người ngồi với nhau: “Đại Mai, con đi nấu cơm đi!”
Bà đưa chìa khoá cho Cổ Đại Mai, dặn dò: “Con đi lấy gạo với lạp xưởng, nấu cơm hấp lạp xưởng đi!”
Cổ Đại Mai: “Vâng!”
Bà Từ: “Bỏ vào hai cây lạp xưởng, người trong nhà đều bị dọa sợ rồi, nấu ngon một chút.”
Cổ Đại Mai lại “vâng” một tiếng rồi đi làm việc.
Từ Sơn nhìn mọi người đều bẩn, nói: “Con đi đun nước, Nữu Tể với Từ Toa tắm trước đi.”
Bà Từ: “Con múc chậu nước để mẹ rửa mặt, rửa tay cho chúng, chúng ta ăn cơm trước.”
Từ Sơn: “Vâng!”
Bây giờ trời vẫn còn ấm, tắm không cần dùng nước nóng, bà Từ rửa mặt và tay cho hai người họ, Từ Sơn thì đi đun nước chuẩn bị buổi tối tắm.
Hai vợ chồng đều bận rộn, bà Từ thấy Nữu Tể dựa sát vào người Từ To: “Nếu cháu mệt thì để con bé tự ngồi.”
Từ Toa: “Cháu không sao, bà sao thế?”
Bà Từ biết cả nhà đều không sao, Từ Toa cũng không có chuyện gì, nên tâm trạng buông lỏng, cũng bình tĩnh lại: “Chỗ bà không xảy ra chuyện gì cả, lúc ấy bà đang trên ruộng! Nhìn môi cháu khô, để bà đi lấy cho cháu cốc nước.”
Từ Toa nhanh tay giữ lấy bà: “Bà ơi cháu muốn uống mạch nha.”
Bà Từ: “Được, để bà đi pha.”
Từ Toa lại nói: “Cho Nữu Tể một cốc nữa.”
Mắt Nữu Tể sáng lên, lập tức có tinh thần: “Uống mạch nha.”
Cố gắng một hồi, cô bé nói: “Một cốc to.”
Bà Từ bật cười một tiếng: “Sớm biết chỉ cần uống sữa mạch nha là cháu có tinh thần như vậy, bà cần gì phải kéo tóc nhéo tai.”
Nữu Tể lời lẽ hùng hồn, ngẩng khuôn mặt trứng: “Ăn một chút, không sợ nữa.”
Từ Toa ha ha bật cười.
Bà Từ cũng cười, bưng chậu nước dơ xoay người ra cửa.
Có lẽ vì mọi người cười đùa nên Cổ Đại Mai cũng thở phào một hơi. Nhưng sau đó lại lo lắng bên nhà mẹ đẻ.
Từ Toa thấy trong phòng chỉ còn mình và Nữu Tể, chân nhảy đến cạnh tủ đem đồ ăn vặt mở ra, thạch trái cây vẫn không dám ăn, cô lấy ra bánh bông lan phô mai, đây là bánh để dành của cô.
Từ Toa sớm đã luyện được kỹ năng lén lút.
Cô nhanh chóng khóa tủ lại, đến bên người Nữu Tể, “soạt roẹt” xé ra bao bì: “Há miệng.”
Nữu Tể dán mắt nhìn chằm chằm, nuốt nước miếng, há to miệng.
Từ Toa đem miếng bánh bông lan phô mai nhét vào miệng nhỏ của cô bé, nói: “Ăn rồi sẽ không sợ nữa.”
Nữu Tể gật mạnh đầu, cắn một ngụm nuốt rồi cúi đầu nhìn một nửa còn lại, kiên định khen: “Ăn ngon!”
Thật đúng là ăn nói lưu loát!
Từ Toa: “Tất nhiên rồi!”
Cô ăn một cái, lại ăn một cái nữa, Nữu Tể nhìn Từ Toa động tác nhanh nhạy cũng nhanh tay nhét nửa miếng bánh còn lại vào cái miệng nhỏ, đưa tay cho Từ Toa nhìn: “Hết rồi.”
Từ Toa: “Thì sao?”
Nữu Tể nhìn mấy bịch bánh còn lại trên giường.
Từ Toa: “...Chị biết mà, em chính là con mèo tham ăn.”
Đối với một con mèo ham ăn, có gì phải sợ đâu, cái gì mà động đất hay không động đất, vào lúc này đều không tồn tại.
Mà tồn tại lúc này chính là — bánh bông lan phô mai.
Từ Toa lại xé mở một bịch bánh để vào tay cô bé, sau đó cầm lấy miếng bánh cuối cùng, thấy bà cô bước vào vội nói: “Bà qua đây đi.”
Lại nói: “Nhắm mắt há miệng.”
Bà Từ: “!!!”
Ừm, vị mềm, ngọt!
Bà kinh ngạc mở mắt: “Đây là?”
Từ Toa: “Rất ngon!”
Cô giống như tên trộm báo cáo: “Cháu cất giấu chút bánh ngọt.”
Cô đưa tay chỉ mình: “Bà ơi, bà có cằn nhằn cháu không?”
Bà Từ nhìn cô: “Cằn nhằn cháu làm gì chứ?”
Từ Toa: “Cháu sợ bà cằn nhằn cháu tiêu tiền hoang phí.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận