Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 202. Vạch mặt

Chương 202. Vạch mặt
Chương 202: Vạch mặt
“Có chuyện gì thế?”
Cổ Đại Mai chạy ra, động tác của Từ Toa cũng không chậm, ngay cả Nữu Tể cũng trượt từ trên giường xuống.
Từ Sơn: “Phụ nữ trong nhà mình từ mẹ đến con sao nhiều chuyện vậy cơ chứ!”
Sau đó anh ta vội xách con gái mình lên, cũng chạy ra ngoài.
“Con rùa nào dám bắt nạt bà ngoại tôi!”
“Mẹ chồng của con!”
“Mẹ ơi!”
Ba người gần như là cùng lúc kêu lên.
Bà Từ còn đang giả vờ khóc hu hu, bà ấy thuận thế ôm lấy Từ Toa, khóc lóc nói: “Hổ Nữu nhà ta sao lại khổ thế chứ. Một đám người tính kế con bé. Nó còn là con nít mà!”
Từ Toa: “?”
Cô hỏi lại: “Cái gì hả bà?”
Cô nhìn về phía thím cả Hà, đây chính là loa chạy bằng cơm của làng.
Quả nhiên, thím cả Hà lập tức giải thích: “Hồ Hạnh Hoa và Bạch Liên Hoa lại đánh nhau rồi, Hồ Hạnh Hoa chỉ chứng nói Bạch Liên Hoa muốn hại cháu. Hai người họ lôi nhau lên ban quản lý đại đội, cháu lên đấy xem tình hình thế nào.”
Từ Toa nhướng mày hỏi: “Sao lại muốn hại cháu?”
Đương nhiên cô biết tại sao bọn họ lại muốn hãm hại cô, nhưng mà lúc này cô cũng trưng ra khuôn mặt ngây thơ vô tội: “Cháu cũng không quen bọn họ, cũng chẳng động đến họ.”
Cổ Đại Mai căm giận nói: “Chuyện này có gì phải nói! Chắc chắn là ghen ghét cháu làm ra tiền! Ghen tỵ cháu đáng yêu! Ghen tỵ với gương mặt xinh đẹp của cháu!”
Từ Toa giật mình, nói: “Cháu có tốt đẹp như vậy sao? Nhưng mà cũng đúng! Bọn họ thấy cháu có tiền thì ghen ghét với cháu? Hôm nay đố kỵ, ngày mai chẳng phải là táy máy tay chân, làm chuyện trộm cắp?”
Hai mắt thím cả Hà sáng lên, gật đầu tán đồng: “Đúng đấy, đúng là có khả năng này.” Nhưng mà nhà cháu cũng khoác lác kinh quá!
Bà Từ khóc sướt mướt, nắm tay Từ Toa nói: “Bà chỉ hy vọng Hổ Nữu nhà chúng ta được sống yên bình, chính là hết người này đến người khác, làm sao lại khiến người ta không bớt lo như vậy chứ?”
Thím cả Hà thấy bà Từ khóc nức nở dựa cả vào người Từ Toa, cũng tiến lên an ủi: “Chị à, chị yên tâm đi, chúng ta nhất định không để cho cô ả Bạch Liên Hoa kia hại người!”
Chỉ là, bà Từ dường như không nghe thấy, đột nhiên bà ấy giống như giật mình nghĩ đến cái gì, vội nói: “Tôi phải tìm cô ta, tôi muốn hỏi Bạch Liên Hoa cho ra nhẽ, hỏi xem cô ta thật ra muốn cái gì! Cứ mãi dây dưa, bám dai như đỉa!”
Nói xong lập tức co chân chạy đi.
Không thể không nói, kỹ năng diễn xuất của bà Từ thực sự là vô cùng xuất sắc. Cổ Đại Mai thầm nói chẳng trách mình không phải là đối thủ của mẹ chồng, chỉ tính riêng kỹ thuật diễn xuất này, ai có thể đỡ nổi!
Bà Từ chạy đến ban quản lý đại đội, thì nhìn thấy Hồ Hạnh Hoa và Bạch Liên Hoa còn đang chửi bới om sòm.
Hồ Hạnh Hoa hùng hổ mắng: “Cô làm như tôi không biết ấy? Cô không những định đẩy Từ Toa ngã xuống giếng, còn liên hợp với nhà mẹ đẻ cùng nhau tính kế cô ta.”
Mặt mũi Bạch Liên Hoa lúc này tái mét, nhổ nước bọt nói: “Phì, cô nói bậy, tôi thấy chính là cô thấy nhà tôi gặp chuyện, ý định châm ngòi ly gián! Cô nói tôi hại người, cô có bằng chứng không?”
Hồ Hạnh Hoa cười lạnh: “Những gì tôi nghe được chính là chứng cứ!”
Bạch Liên Hoa: “Cô vu khống chúng tôi!”
Hồ Hạnh Hoa: “Vu khống? Cô thấy Từ Toa có tiền, muốn tính kế Từ Toa cho anh hai cô... Á!”
Bà Từ tát cho Hồ Hạnh Hoa một cái, bà ấy giận dữ mắng: “Tao đánh cho mày chừa, ai bảo mày muốn làm hại thanh danh Từ Toa nhà tao!”
Quay đầu lại không hề khách khí mà tát cho Bạch Liên Hoa một cái: “Đồ sao chổi, cả ngày giả vờ ngoan hiền, hóa ra sau lưng lại là một con mụ độc ác! Hôm nay có ngồi tù tao cũng phải đánh chết đồ tai họa nhà mày. Anh hai nhà mày là đồ chó má, quỷ cũng không buông tha cho nó. Tao thấy mày cũng không phải thứ gì tốt lành, đều là một lũ rắn rết!”
Bà Từ biết được chuyện hai người “bày mưu hãm hại” từ chỗ Từ Toa, thì hận không thể cắn chết hai kẻ này. Lúc này xem như là tìm ra cơ hội rồi!
Bà ấy chửi Bạch Liên Hoa xong, quay đầu lườm nguýt Hồ Hạnh Hoa, gằn giọng: “Hồ Hạnh Hoa, cô cũng đừng giả vờ làm người tốt trước mặt tôi, hôm nay tôi sẽ cho cô biết lễ độ! Cô nói vợ Trần Nhị tính kế Từ Toa nhà chúng tôi, đây là cô tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe được. Vậy thì tôi hỏi thật cô, cô thấy lúc nào. Buổi tối hôm kia, anh trai của vợ Trần Nhị đã bị gãy chân, nó có bò cũng không bò được đến thôn Thượng Tiền Tiến này nhỉ? Cô nói tôi nghe xem là lúc nào, mấy giờ? Tôi nhớ mang máng, đại khái là ngày hôm trước trước nữa, chính là lúc bắt cá ở bên sông, tôi ngược lại cũng nhìn thấy. Nếu như hai người họ bàn bạc vào lúc đó, vậy thì cô nói cho tôi nghe, cô giấu diếm bao nhiêu ngày như thế làm gì, đã qua 4, 5 ngày rồi, bây giờ cô định giả vờ làm người tốt làm gì hả?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận