Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 139. Đồng bọn

Chương 139. Đồng bọn
Chương 139: Đồng bọn
Bởi vì anh khá dễ dàng dẫn dụ dã thú, cả một đường chạy nạn tới đây, đã từng gặp phải rất nhiều rắc rối, người trong nhà cũng đều lần lượt qua đời. Không cần biết có phải vì anh hay không, ông nội anh cảm thấy, anh chính là sao chổi hại mọi người.
Cho nên tuy rằng ông nội đã nuôi dưỡng anh, nhưng mà thật ra trong lòng luôn oán hận anh.
Đại khái ông cụ thật sự vô cùng mâu thuẫn, dù sao đi chăng nữa, anh cũng là độc đinh duy nhất của nhà, nghĩ đến tương lai của anh, nhưng lại mâu thuẫn, không khống chế được mà cảm thấy anh là sao chổi hại người. Có lẽ lúc sắp chết không mâu thuẫn, ông cụ mới để lại di ngôn như thế.
Chính bởi vì biết được “bệnh tình” của anh, ông nội anh mới muốn anh lên núi để tang ba năm, lý do là gì, không cần nói cũng biết.
Ba năm, đối với đám dã thú kia, anh chính là món ngon, như vậy anh căn bản không sống được, thế nhưng ai ngờ, mệnh anh cứng như thế.
Ba năm trôi qua, cuối cùng anh cũng có thể xuống núi, thế nhưng xuống núi được bốn tháng, lại thêm căn bệnh kỳ lạ, anh có thể đi đến một thành phố tương lai.
Ở trong mắt người bên cạnh xem ra có thể là một giấc mơ, nhưng mà Giang Phong tại ngay lúc đầu đã biết rằng không phải.
Dù sao, anh chính là “Thịt đường tăng”, đương nhiên sẽ không coi đây là chuyện bình thường, thậm chí anh còn có thể mang đồ vào trong, đối với người khác mà nói, có lẽ đây là kỳ ngộ, nhưng anh chỉ có thể cười khổ.
Ai bảo, từ nhỏ đến lớn ước mơ lớn nhất của anh chính là làm người bình thường.
Anh chỉ hy vọng, bản thân có thể là một người tầm thường.
Anh muốn làm một người bình thường, cho nên thực ra đối với thành phố này, anh có chút căm thù, mặc dù không biểu hiện ra bên ngoài, thế nhưng trong lòng rất chán ghét, bởi vì điều này hoàn toàn có thể chứng minh anh không bình thường.
Thế nhưng bắt đầu từ hôm qua, hình như đột nhiên thay đổi.
Bởi vì anh gặp đồng bọn, đúng vậy, là đồng bọn.
Từ Toa rất vui mừng, Từ Toa cảm thấy đây là một cơ duyên. Mặc dù Giang Phong cũng có thể nhìn ra được, chắc chắn Từ Toa còn có chuyện chưa nói, dù sao cô quá quen thuộc nơi đó, thế nhưng bản thân anh cũng có bí mật. Mỗi một người đều có bí mật, cho nên, anh cũng không cần thiết phải hỏi nhiều.
Không muốn nói, thì không hỏi.
Có điều, anh quả thật rất vui.
Từ nhỏ đến lớn, hiếm khi có được một người bạn, cho nên anh vui vẻ.
Con người ấy mà, chính là như thế, bản thân không phải người đặc biệt nhất, có người giống như mình, vốn dĩ khổ sở, lập tức vơi đi không ít.
Bởi vì niềm vui này, anh còn có chút chờ mong với lần đến thành phố kia tiếp theo.
Bác sĩ Tiểu Giang lau qua mặt, đứng dậy mặc quần áo, hiện tại anh ở trạm xá, thuận tiện hơn rất nhiều, anh ở nhà kho lớn nhất, thật ra nơi này cũng có thể ở được, còn có một chiếc giường nhỏ.
Trước đó bác sĩ Tiểu Giang cũng thỉnh thoảng ở lại đây, bây giờ anh có thể đường đường chính chính ở lại.
Sau khi anh đánh răng rửa mặt xong, đang chuẩn bị làm bữa sáng cho mình thì nghe thấy bên ngoài có người gõ cửa, sớm như thế, bình thường sẽ không có ai đến trạm xá, chẳng qua tối qua mưa to, sáng nay trời cũng chưa tạnh, cũng không biết lại có chuyện ồn ào gì, Giang Phong một chút cũng không chậm trễ, lập tức vội vàng đi ra mở cửa, chỉ có điều cửa vừa mở ra, vậy mà lại nhìn thấy một gương mặt tươi cười.
Từ Toa cười hì hì: “Là tôi!”
Khóe miệng Giang Phong cong lên, hỏi: “Sao cô lại đến đây vào lúc này?”
Từ Toa khoác chiếc áo tơi, sau lưng cô còn đeo một chiếc cặp sách phình to ra, giống như một chiếc mai rùa vậy.
“Tôi có lòng tốt đến đưa đồ ngon cho anh.”
Giang Phong nhướng mày: “Mau vào bên trong đi!”
Từ Toa làu bàu: “Áo tơi này thua xa áo mưa, tôi còn chưa đi được bao xa đã dính nước mưa.”
Giang Phong: “Cô có thể đến huyện mua một chiếc áo mưa, trên công xã cũng có, nhưng mà cơ bản cũng chỉ có kiểu dáng của nam, kiểu dáng nữ rất ít.”
Từ Toa đáp: “Tôi có áo mưa, chính là chiếc áo mưa đã mặc tối qua, chỉ là tôi không giải thích được nguồn gốc.”
Mặc dù cô có thể lấy đồ ra ngoài, nhưng cũng phải cẩn thận, cô tiếp tục làu bàu: “Bởi vì tôi muốn mang đồ đến bên chỗ anh, lúc ra cửa lén lút như trộm vậy.”
Giang Phong cười, anh nói: “Thật ra cô không cần phải mang đồ đến cho tôi, tiền lương mỗi tháng của tôi đủ tiêu.”
Từ Toa bĩu môi: “Nếu như có thể sống tốt hơn, tại sao lại phải sống không tốt cơ chứ? Làm người tại sao phải ngược đãi bản thân? Anh phải nhớ rằng, chúng ta không lấy, mới là lãng phí. Bởi vì đấy là một thành phố trống không, nói không chừng một lúc nào đó nó sẽ biến mất. Ở trong đó có nhiều đồ như vậy, chúng ta không lấy, chẳng phải sẽ lãng phí hết hay sao? Bản thân tôi cũng không biết giấc ngủ tiếp theo của mình có thể tiến vào thành phố đó hay không, vì thế nếu ông trời đã ưu ái chúng ta như thế, chúng ta cũng không cần từ chối, chúng ta có thể vào đó, nhất định là vì ông trời không muốn lãng phí đồ tốt.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận