Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 758. Chia 4

Chương 758. Chia 4
Chương 758: Chia 4
Bà cụ hơi dừng một chút, nhìn chằm chằm vào Từ Sơn cảnh cáo: “Con đừng người nghèo có được ít vàng, đã đắc ý quên mình, chú ý một chút.”
Cổ Đại Mai giành trước một bước: “Mẹ, cái này mẹ yên tâm đi.”
Bà Từ dẫn đầu ra ngoài trở về phòng, Từ Toa và Giang Phong theo sát phía sau. Ngược lại sau khi vợ chồng Từ Sơn đợi bọn họ đi hết, lại có hơi không ngủ được, đều ngơ ngác nhìn phía trước.
Cuối cùng, vẫn là Cổ Đại Mai mở miệng trước: “Hay là, ngủ đi nhỉ?”
Từ Sơn nhìn cô ta, rồi lại nhìn thứ trên giường, có một cái vòng vàng, một cái khóa vàng, một miếng ngọc, ngoại trừ những thứ này ra, còn có bàn tính nhỏ bằng vàng, những thứ này thật sự không ít…
“Đại Mai, em cất những thứ này đi, chúng ta tạm thời không đổi trước.”
Cổ Đại Mai lập tức gật đầu, đáp: “Không đổi không đổi.”
Cô ta nhanh chóng khóa đồ trong tủ, chỉ là rất nhanh, vẫn khẩn trương không biết nên làm thế nào.
“Cất như vậy cũng không an toàn thì phải? Vừa rồi chúng ta sai rồi, không nên lấp hố lại, mà nên cất vào, giấu sâu một chút mới an toàn.”
Thực ra trong tay bọn họ đã có mấy chục nghìn đồng, theo lý mà nói cũng không phải con số nhỏ, nhưng nhìn thấy cái này vẫn thấy rất khiếp sợ.
“Vậy chúng ta đào hố sao?”
Cổ Đại Mai và anh ta đưa mắt nhìn nhau, nói: “Em thấy được.”
Hai vợ chồng lập tức hành động, lại lăn lộn một phen, lúc này, thật sự không còn sức đâu nữa.
Từ Sơn và Cổ Đại Mai nằm trên giường, hai đôi mắt mở trừng trừng như bóng đèn.
Từ Sơn: “Vợ này, hôm nay em rất khiến anh bất ngờ đấy, thực ra anh cũng cho rằng em muốn nói con trai nên kế thừa gia sản, cho nên lúc em nhìn anh, anh mới cố tình không nhìn em…”
Cổ Đại Mai: “A phi, kế thừa với không kế thừa cái gì. Anh nghĩ em là người không tự biết như vậy sao? Những năm này chúng ta nhận bao nhiêu nhân tình của Từ Toa, đừng nói là chia đều, cho con bé hết, cũng là chuyện nên làm thôi.”
Từ Sơn: “Ôi trời, hiếm khi em hiểu nhân tình như vậy.”
Cổ Đại Mai: “Em cũng không ngu.”
Cô ta nói: “Em keo thì keo thật nhưng rất có đạo lý nhé! Lẽ nào em là loại đầu óc có bệnh đó sao? Chúng ta nhận nhân tình của người ta, lời cũng đã chiếm rất nhiều rồi, nếu những chuyện này còn không rõ ràng, vậy sau này sẽ khiến người coi thường mất.”
Từ Sơn: “Vợ, em nói đúng.”
Cổ Đại Mai: “Đương nhiên em nói đúng rồi, em cảm thấy mấy lời mà Từ Toa nói hôm nay cũng có lý, tuy rằng chuyện làm ăn của anh không tệ, nhưng chúng ta vẫn phải mua nhà ở trong thành phố. Em nhìn ra được, vụ làm ăn này nói thì không dễ nghe, nhưng thật sự kiếm được tiền.”
“Chắc chắn rồi, nhưng kiếm tiền, người ta đều không rêu rao mà thôi, bằng không đều tới làm hết, mình còn bán cho ai.”
Từ Sơn: “Em nhìn nhà họ Hoàng đến ngay cả công việc chính thức cũng nhường đi, còn không hiểu sao?”
Cổ Đại Mai: “Ngày mai đi xem nhà!”

“Ăn cơm thôi.”
“Tới đây.”
Một nhà sáu người ngồi xuống, món chính lại chỉ có một ít cháo gạo lứt với nước luộc thịt ít ỏi, duy một chiếc bánh ngô duy nhất cắt thành mấy miếng, ngâm trong bát cháo, không có người nào có thể được ăn thêm một ít, phải nói là đồ ăn lại càng không có chút dầu nào.
Cải trắng với nước luộc trong, tuy cho thêm muối, nhưng vị cũng rất bình thường. Nhưng cho dù là như vậy, vừa nghe nói đến ăn cơm, ngược lại mấy đứa trẻ vẫn lập tức tập trung đến trước bàn, trông rất vội vã.
Mẹ Trụ Tử nói: “Đói rồi hả? Mau tới ăn cơm đi, hôm nay các cháu làm rất tốt, thưởng cho mỗi đứa một cái kẹo.”
Mấy đứa trẻ lập tức mở to mắt đầy vui vẻ, vợ Trụ Tử thì lại nhỏ giọng nói: “Mẹ, không phải mẹ nói giữ kẹo đó lại qua năm mới sao…”
Mẹ Trụ Tử lắc đầu: “Chuyện năm mới để năm mới nói sau, chúng ta có thể chịu được, nhưng đứa trẻ làm sao mà chịu được, ăn chút kẹo, ngọt cái miệng rồi cũng có hy vọng hơn.”
Trụ Tử bổ củi đi vào phòng, vừa nghe được lời này, thấp giọng đáp: “Là con không có bản lĩnh.”
“Không phải.” Mẹ chồng và con dâu ngược lại đồng thanh đáp: “Nhà chúng ta gánh nặng lớn, nhưng con cái lớn lên là tốt rồi.”
Mấy người cùng ngồi xuống, bầu không khí nặng nề hơn không ít, ba đứa trẻ đều có hơi cảm thán, người nào cũng ngoan ngoãn ăn cơm gắp đồ ăn, cũng không dám nói thêm lời nào.
“Trụ Tử.”
Vợ Trụ Tử đặt bát cơm xuống, nói: “Có người gọi anh.”
Trụ Tử: “Để anh qua xem.”
Anh ta tới đến cửa, thấy người ở cửa lại là Giang Phong, trong tay anh còn xách theo thịt và hộp bánh quy, nói: “Tớ qua nói chuyện đây.”
Trụ Tử: “Bác sĩ Tiểu Giang, cậu tới nói chuyện thì nói chuyện, nhưng đây là…”
Giang Phong: “Cậu đã thấy ai đến cửa tay không chưa?”
Anh vừa cười nói: “Cậu không mời tớ vào ngồi một lúc sao?”
Trụ Tử: “Ôi ôi ôi, mau vào đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận