Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 569. Kinh doanh 2

Chương 569. Kinh doanh 2
Chương 569: Kinh doanh 2
Có lẽ khi còn nhỏ, ở trong khu tập thể gia đình bộ đội vài năm bị người xa lánh đó, chung quy đã tạo thành tính cách không tự tin cho cô chăng?
Sự mất tự tin của cô được bọc lại bên dưới vỏ ngoài kiêu ngạo.
Mỗi lần nghĩ đến những chuyện này, anh đều rất ghét những người phụ nữ vô tri đó.
Nhưng bây giờ nhìn thấy Từ Toa nhắc đến chuyện này lại vô cùng rạng rỡ, Giang Phong cảm thấy, như vậy rất tốt. Kiếm bao nhiều tiền không phải chuyện quan trọng nhất, mà Từ Toa vui vẻ mới là quan trọng nhất.
Anh nói: “Bây giờ trong tay chúng ta có bao nhiêu tiền mặt?”
Từ Toa: “Mười bốn nghìn tệ.”
Giang Phong: “Nếu như làm xưởng, đầu tiên phải có đất, thứ nữa còn phải xây nhà xưởng, lại thêm máy móc và nguyên liệu. Những khoản tiền này, chỉ sợ chúng ta không đủ.”
Từ Toa gật đầu: “Em đã nghĩ đến vấn đề này rồi, cho nên em cũng không nghĩ tới một phát ăn ngay, nếu như bắt đầu, em tính thuê nhà xưởng trước, như vậy chi phí sẽ giảm xuống rất nhiều, thế chắc chắn cũng đủ.”
Tuy rằng cô cũng có thể chuyển đồ từ trong thành phố Giang Hải ra, nhưng cô vẫn còn chút lý trí. Ít nhất là lúc bắt đầu, cô không thể làm như vậy được.
“Chúng ta tạm thời thuê trước, kiếm được tiền rồi mua sau.” Từ Toa nói: “Mua đất là chuyện nhất định phải mua rồi, nhưng chúng ta cứ đi từng bước một.”
Giang Phong gật đầu: “Được. Nếu thành phố thí điểm cải cách mở rộng ở Bàng Thành, vậy khi chúng ta nghỉ hè, qua đó xem thử rồi chọn địa điểm trước.”
Anh nói: “Anh có vài đồng nghiệp đều là người từ bên Bàng Thành qua đây, bọn họ chắc hẳn hiểu rõ về bản địa hơn. Chúng ta sẽ chọn được một nơi thích hợp.”
Tuy rằng anh cũng chưa bao giờ từng kinh doanh, nhưng lại rất đâu ra đấy: “Đây là việc đầu tiên chúng ta phải làm, sau nữa chính là máy móc ở xưởng quần áo.”
Từ Toa: “Cái này em có cách, em có một giáo viên có người yêu là lãnh đạo ở xưởng máy, bây giờ trường học ra sức khuyến khích bọn em lập nghiệp, em nghĩ chắc hẳn ông ấy sẽ giúp thôi.”
Giang Phong bật cười: “Vậy xem ra, cũng không phức tạp cho lắm rồi, chúng ta cứ đi từng bước thôi.”
Từ Toa gật đầu.
Hai người tách ra hành động, mỗi người bận việc của mình.
Quả nhiên, vào tháng mười hai cùng năm, thủ đô truyền tới tin tức lấy Bàng Thành làm thành phố thí điểm mở rộng cải cách. Mà lúc này, một vài người ở bản địa như bọn họ có tin tức linh hoạt, ít nhiều đã sớm biết được những chuyện này.
Nhưng, đại khái là liên quan đến vài năm trước, ngược lại khiến một vài người chịu bó tay bó chân. Tuy rằng có thông tin như vậy, nhưng cũng không quá thả lỏng, ngược lại chỉ chờ đợi. Mà lúc này, Từ Toa quả quyết giải quyết việc học trước, sau đó cô và Giang Phong cùng nhau đi tới Bàng Thành.
Nếu là người khác, có lẽ lúc này vẫn còn đang ngơ ngác, nhưng Giang Phong và Từ Toa đều không thế, bọn họ đã chuẩn bị từ rất lâu, đã sớm chờ đợi chính sách. Bây giờ chính sách ra sân, hiển nhiên Từ Toa không dám chậm trễ một chút nào, rất nhanh đã đi tới Bàng Thành.
Tuy rằng đám người Giang Phong ở bên này cũng được hai năm rồi, nhưng cũng không tính là hiểu về Bàng Thành, cũng may người hiểu biết ở bên cạnh bọn họ cũng rất nhiều. Nhà xưởng mà đám người Giang Phong chọn, là do đồng nghiệp của anh giới thiệu, đây là một trường tiểu học bỏ hoang.
Trước khi xây dựng nước, nơi này là một võ quán, sau này xây lại thành trường tiểu học, nhưng đừng thấy là trường tiểu học, thực ra phòng ốc đã vô cùng cổ xưa, thật sự có thể xưng là điển hình của quần áo mặc ba năm trước, tiếp ba năm sau rồi lại vá chằng chịt thêm ba năm nữa.
Muốn nói đến kiến trúc cơ bản của nơi này, vẫn là từ trước thời dựng nước, bây giờ xem ra cũng có lịch sử mấy chục năm rồi, giờ vẫn chưa sụp đổ, hoàn toàn là dựa vào việc không ngừng tu sửa.
Mà hiện tại quốc gia đã tốt hơn ngày trước, học sinh tập hợp ở nơi này rất không an toàn, nên hiển nhiên nơi này cũng từ từ bị bỏ hoang. Vốn dĩ Giang Phong cũng không coi trọng nơi này cho lắm. Phòng ốc ở đây vô cùng cũ kỹ, ngoài ra còn có một nguyên nhân khác, đó là trông nó còn hơi nghiêng.
Thế nhưng Từ Toa lại cảm thấy vị trí của nơi này không tệ, tuy rằng kiếp trước cô chưa từng tới Thâm Quyến, nhưng bởi vì khi chọn địa điểm phát hiện ra mình hoàn toàn không biết gì về Thâm Quyến, cho nên cũng đi tới thư viện ở thành phố Giang Hải tìm rất nhiều tư liệu. Ngược lại cũng biết, nơi này rất nhanh sẽ phát triển lên, tuy rằng bây giờ ở đây vẫn là một thôn xóm vô cùng đổ nát trong thành phố, nhưng vài năm sau cũng được tính là một trong những khu vực trung tâm ở Thâm Quyến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận