Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 162. Thẳng thắn

Chương 162. Thẳng thắn
Chương 162: Thẳng thắn
Giang Phong bình tĩnh đáp: “Vận khí của tôi không tốt, nếu như tôi xuống nước, nói không chừng có thể gặp cá cọp. Một mình tôi thì sao cũng được, tôi cũng không sợ mấy thứ này. Nhưng có nhiều người như vậy, không nên để ai bị thương.”
Từ Toa: “......Cá cọp? Anh nghĩ ở đây là rừng Amazon à...!”
Giang Phong mỉm cười: “Cô tin tôi đi, tôi có vận khí như vậy đấy, cô chưa từng nghe người trong thôn nói tôi là sao chổi sao.”
Cái này, Từ Toa đã từng nghe, cậu của cô cũng có nói.
Nhưng Từ Toa không tin.
Mặc dù đã trải qua rất nhiều việc không thể tin được, Từ Toa cũng không tin, người nào đó là sao chổi.
“Anh cũng đừng có mà ảo tưởng, mặc dù sao chổi có hơi khó nghe, nhưng dù gì cũng là thần thánh, anh có tài đức gì chứ...! Còn nghĩ mình là thần? Hơi dát vàng lên mặt mình quá rồi đấy?” Từ Toa lảm nhảm.
Đột nhiên Giang Phong dừng lại, nhìn về phía Từ Toa.
Từ Toa: “Anh nhìn cái gì mà nhìn?”
Cũng may, Giang Phong không phải người phương bắc, không biết câu “Nhìn cái gì mà nhìn”, nếu không tiếp theo có lẽ sẽ chiến với nhau một trận.
Từ Toa: “Tôi nói thật..., có đôi khi, những người hay phiền não là những người nghĩ quá nhiều.”
Như cô này, chưa bao giờ nghĩ nhiều như vậy, cuộc sống cũng vui vẻ hơn.
Lúc này Giang Phong lại bật cười, chậm rãi nói: “Hình như cô nói cũng hơi có lý, tôi có tài đức gì chứ, sao có thể xưng thần được.”
Nói cho cùng, anh cũng chỉ là một người thu hút động vật thôi.
Sao có thể xem là sao chổi được?
Nếu thật sự có thần linh, sao chổi nghe xong cũng sẽ không đồng ý, cảm thấy anh đang dát vàng đấy.
Từ Toa nhìn anh như tên trộm, tò mò hỏi: “Anh nói vận khí anh không tốt, là sao chổi, có ví dụ cụ thể không?”
Vẻ mặt “Tôi rất tò mò, tôi muốn biết”, thật sự không có chút che giấu nào cả.
Giang Phong: “......”
Anh cảm khái nói: “Cô tò mò trắng trợn như vậy hình như không tốt lắm?”
Từ Toa lập tức thu vẻ mặt tò mò của mình lại, nghiêm túc hỏi: “Vậy hỏi như vầy được chưa?”
Giang Phong rất khẳng định: “Cô vẫn rất tò mò.”
Anh chỉ con mắt của Từ Toa, nói: “Ánh mắt của cô sáng long lanh.”
Từ Toa: “......Đôi mắt sáng cũng không được nữa à...! Tôi đẹp mà...!”
Giang Phong: “Cô muốn biết sao?”
Từ Toa gật đầu.
Giang Phong nhìn cô, hơi nhếch môi, chậm rãi nói: “Tôi, không nói cho cô biết.”
Từ Toa: “!!!”
Người này, sao lại vậy chứ!
Từ Toa: “Đã nói là đồng bọn rồi mà, sao anh lạnh nhạt với tôi quá vậy?”
Cô tiếp tục lảm nhảm: “Mặc dù tôi tò mò nhưng tôi không có ác ý.”
Lại nhìn Giang Phong, còn nói: “Tôi......”
Giang Phong: “Cô ồn ào thật.”
Từ Toa mở to mắt.
Giang Phong bật cười, nói: “Thật ra cũng không có gì, tôi thu hút động vật đến, là loại động vật hung mãnh muốn ăn thịt tôi đấy, có sợ không?”
Từ Toa: “Không sợ!”
Mắt cô ngập nước: “Vậy anh là Đường Tăng sao?”
Giang Phong: “Cũng đúng, nhưng tôi nghĩ có lẽ Đường Tăng cũng không muốn liên quan gì đến tôi, tôi không thể có quan hệ với sao chổi, thì cũng không thể có quan hệ với Đường Tam Tạng nhỉ....”
Từ Toa bật cười, cười đủ rồi thì nói: “Tôi cảm thấy không có liên quan đến sao chổi và xui xẻo gì cả. Có thể cơ thể của anh có mùi hương đặc biệt gì đó, có thể hấp dẫn động vật tới tìm anh.”
Tuy loại tình huống này hiếm gặp, nhưng cũng không phải là không thể xảy ra.
Đây là lần đầu tiên Giang Phong thấy có người bình tĩnh thảo luận chuyện này với anh như vậy, không phải nhìn thấy anh sẽ cảm thấy sợ hãi, hoặc là sợ bị anh liên lụy, tâm trạng của anh tốt hơn một chút, nói: “Cảm ơn cô.”
Từ Toa nhướng mày: “Cám ơn cái gì...?”
Giang Phong: “Tôi cảm thấy nói chuyện với cô rất thoải mái.”
Từ Toa tỏ vẻ đương nhiên: “Tất nhiên là phải thoải mái rồi..., bởi vì tôi là đồng bọn của anh mà.... Chúng ta không giống những người khác.”
Nghĩ một chút, cô lại nói: “Nói không chừng, chúng ta là thiên sứ đấy.”
Giang Phong bật cười, Từ Toa hơi híp mắt: “Anh cười tôi à.”
Giang Phong, Giang Phong thật sự đang cười cô.
Nhưng Giang Phong không dám nói, không thể phá, nếu không thì cô gái nhỏ này chỉ sợ sẽ thẹn quá hóa giận.
Giang Phong nghiêm túc: “Cô xem tôi là hạng người như vậy sao?”
Từ Toa xa xôi nói: “Trước đây tôi cảm thấy có lẽ anh không phải người như vậy. Nhưng chúng ta quen thân với nhau rồi, tôi lại cảm thấy, anh giống hạng người như vậy thật.”
Giang Phong: “......”
Anh nghiêm túc: “Được rồi, tôi thừa nhận, tôi thật sự cười cô, thế này đi, cô đánh tôi một cái trả thù.”
Anh duỗi tay của mình ra, nói: “Cô đánh tôi đi.”
Đây là lần đầu tiên Từ Toa nhìn thấy hạng người này, còn chủ động thừa nhận để bị đánh nữa.
Cô nghiêm túc: “Tôi không phải loại người hay ra tay đánh người khác. Tôi là một người có văn hóa.”
Đột nhiên Giang Phong nở nụ cười, cười hết sức sâu sắc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận